Thoát khỏi khát vọng với bánh trung thu nhân thịt băm, rốt cuộc Triệu Tư Kỳ cũng lấy lại được tinh thần, cô ấy hỏi: “Xin hỏi bánh trung thu nhân thịt băm mà anh ăn có bán không?”
Kỳ Tử Hoài ngẩn người, anh ấy không biết phải trả lời thế nào, vì vậy nên đã đi ra sau bếp tìm Bạch Nhất Nặc để hỏi.
“Có bạn nữ sinh hỏi bánh trung thu nhân thịt băm có bán không?”
Bạch Nhất Nặc nghe được câu hỏi này xong thì suy nghĩ một chút, bánh trung thu nhân thịt băm cô làm vẫn còn rất nhiều, không phải là không thể bán. Hơn nữa cũng sắp đến trung thu rồi, các khách hàng hẳn là sẽ rất thích bánh trung thu, vậy thì đem bánh trung thu ra trưng bày, để khách ở tiệm cơm Bạch Ký có thể tận hưởng không khí của ngày lễ.
Kỳ Tử Hoài đi ra từ trong phòng bếp nói Triệu Tư Kỳ: “Có bán, bánh trung thu có ba vị, bánh trung thu nhân thịt băm, bánh trung thu da tuyết vị kem và bánh trung thu da tuyết vị kem trứng. Tất cả đều có giá mười tệ một cái.”
Kỳ Tử Hoài cảm thấy bán với cái giá này rất rẻ, đây là món bánh trung thu ngon nhất mà anh ấy từng ăn, cái bánh trung thu nhân thịt băm đắt tiền mà lúc trước anh ấy mua không ngon bằng cái này. Nhưng Bạch Nhất Nặc lại muốn bán với cái giá này, mặc dù anh ấy không hiểu nhưng anh cũng không thể thay đổi quyết định của cô.
Sau đó anh ấy bưng ba loại bánh trung thu mới vừa được làm xong ra.
Mỗi cái bánh trung thu đều không phải là một cái nhỏ, ngược lại là nó còn rất lớn. Lúc này, Triệu Tư Kỳ lập tức nhớ tới bánh lòng đỏ trứng và bánh mochi mà cô ấy đã mua ở bánh ngọt, một cái nho nhỏ chỉ cần cắn một miếng là hết, nhưng chỗ ấy lại bán một cái hơn mười mấy hai mươi tệ.
Mà bánh trung thu ở đây có kích thước gần như là gấp đôi chúng, nhưng chỉ mười tệ một cái mà thôi.
Triệu Tư Kỳ lập tức cảm thấy rất đáng đồng tiền.
Sau khi xem xét kỹ lưỡng bề ngoài của bánh trung thu, Triệu Tư Kỳ đột nhiên trở nên kích động, nhìn đẹp thật!
Vỏ bánh trung thu nhân thịt băm trắng như tuyết, cũng không hề bị bể, giống như không hề trải qua quá trình nướng bánh vậy, hoàn mỹ không tỳ vết. Bên ngoài nhìn tròn vo, thịt bên trong cũng rất nhiều.
Vỏ bánh trung thu da tuyết được làm bằng bột nếp, mặc dù nó cũng trắng nhưng khá trong suốt, có thể loáng thoáng nhìn thấy phần thịt bên trong qua lớp vỏ bánh tuyết. Nhân bánh của hai loại bánh trung thu da tuyết đều là màu vàng, màu vàng trong suốt của nhân vị dứa và màu vàng trắng của nhân kem trứng.
Mua bánh trung thu da tuyết ở bên ngoài sẽ có một lớp bột nếp ở trên bề mặt, nhìn có hơi lộn xộn, không được sạch sẽ lắm. Nhưng cái bánh trung thu da tuyết này lại mang đến cho người ta cái ấn tượng đầu tiên chính là sạch sẽ và trong suốt. Hơn nữa, điều tuyệt nhất là tạo hình của chiếc bánh trung thu da tuyết, Bạch Nhất Nặc dùng khuôn làm bánh đậu xanh hoa hồng trước đây. Mà khuôn thiết kế của cô cũng khác với khuôn ở trên thị trường, chi tiết của khuôn đẹp kinh hồn, phần hoa văn lại càng thêm đẹp.
Cho nên bên ngoài hai loại bánh trung thu da tuyết đều có in những bông hoa rất tinh xảo.
Lần đầu tiên Triệu Tư Kỳ nhìn thấy bánh trung thu da tuyết là trái tim thiếu nữ của cô ấy đã lập tức bị rung động rồi.
Rất muốn có nó!
Triệu Tư Kỳ thấy nước miếng của mình sắp không kiềm được nữa, vì vậy nên cô đã mua hết ba loại bánh trung thu.
Ngô Văn Văn đứng ở kề bên nhìn một cách bình tĩnh, cô cũng bị vẻ bên ngoài của bánh trung thu thu hút giống Triệu Tư Kỳ. Nhưng cô chỉ mới ăn qua bánh trung thu da tuyết chứ chưa từng ăn bánh trung thu nhân thịt băm, nên cô cũng không dám thử bánh trung thu nhân thịt băm lắm, vậy là cô chỉ mua hai loại bánh trung thu.
Đối với người chỉ ăn bánh trung thu như món ngọt mà nói thì bánh trung thu nhân thịt băm thật sự là quá kì lạ!
Bởi vì trong tiệm không còn chỗ ngồi nào trống nên bọn họ cũng chỉ có thể gói mang về, sau đó hai người lại yêu cầu thêm vài thức ăn rồi mang thức ăn vào trong lớp ăn.
Triệu Tư Kỳ vừa mới đến phòng học thì đã lập tức tới chỗ ngồi của mình và ngồi xuống, sau đó cô ấy đặt đồ ăn lên bàn, rồi vội vã mở túi đựng bánh trung thu ra.
Thật ra thì Ngô Văn Văn không muốn ăn đồ ngọt ngay từ đầu, dẫu sao thì cũng phải dựa theo thứ tự chung là ăn đồ ngọt cuối cùng. Bởi vì độ ngọt của bánh trung thu rất dễ khiến người khác thấy no, không còn hứng để ăn cơm tiếp nữa, cho nên Ngô Văn Văn định ăn cơm xong rồi mới ăn bánh trung thu.
Nhưng Ngô Văn Văn lại bị ảnh hưởng bởi dáng vẻ vội vã không thể chờ đợi thêm của Triệu Tư Kỳ nên cô đã lấy một cái bánh trung thu từ trong túi ra.
Nhìn bánh trung thu ở xa xa trong tiệm khác hoàn toàn so với lúc cầm lên ở trên tay, Ngô Văn Văn có thể trực tiếp chạm vào bánh trung thu da tuyết.
Quá đẹp!
Hoa văn trên bánh trung thu da tuyết vừa tinh xảo lại xinh đẹp, bên ngoài không bị lẫn tạp chất. Cả miếng bánh trung thu da tuyết đều trắng tinh, bóng bẩy, trong suốt và óng ánh giống như viên ngọc trắng vậy.
Thậm chí là Ngô Văn Văn còn có chút không nỡ ăn.
Cuối cùng cô cắn răng, ôm cảm giác hơi có tội một chút mà cắn một miếng bánh trung thu. Lúc bánh trung vào trong miệng, cô lập tức ngây người.
Ngon, ngon quá!