Sau khi Doro tỉnh lại, ông ấy chấp nhận sự thật rằng mình không thể trụ nổi nữa, và bắt đầu thay phiên nhau canh giữ hố cát với Trung tá Dương và Mễ Hòa. Nhưng một tuần nữa trôi qua, nó vẫn không có động tĩnh gì, mà con cá đực kia cũng dành nhiều thời gian hơn trong việc bơi đi bơi về.
Khi cả ba người đều cho rằng lần ấp trứng này sẽ thất bại thì vào đêm đó, khi Mễ Hòa và Trung tá Dương thay ca, dưới cát đột nhiên phát ra tia sáng vàng rất yếu ớt. Lúc đầu Mễ Hòa còn tưởng rằng đó là ảo giác của mình, nhưng khi ánh sáng vàng từ trong cát từ từ chảy ra thì Mễ Hòa suýt phấn khích hét lớn.
Cô nhanh chóng đánh thức Doro, Doro nhìn những con cá nhỏ lấp lánh đang bò về phía bờ biển trước mặt, ông ấy chỉ nói một câu với Mễ Hòa: “Cháu mau bỏ cá vào trong thùng đi!” Họ đã canh chừng hơn nửa tháng, chỉ vì những con cá nhỏ này!
Mễ Hòa và Trung tá Dương nhanh chóng nhặt những con cá nhỏ trên bãi cát lên. Khi vừa nhặt chúng lên, Mễ Hòa đã quan sát kỹ càng, cơ thể của những con cá nhỏ này dường như đều là màu trong suốt, chỉ có ánh sáng vàng đang đập liên tục trong cơ thể phát sáng xuyên qua lớp da, Mễ Hòa nghĩ rằng có lẽ bộ phận dây cót chính là trái tim của con cá nhỏ?
Cứ như vậy, ba người họ đã làm việc suốt một đêm và thu hoạch được một thùng nhỏ cá vàng con Lapra sáng lấp lánh.
Sau khi trở về căn cứ, họ nhanh chóng đổ những con cá nhỏ này vào bể cá, con cá cái đã giật mình khi cá nhỏ vừa vào bể cá, sau đó con cá cái mở miệng ra nuốt chửng cá nhỏ, khiến Mễ Hòa giật mình, Doro nói với cô rằng: “Đây là con cá cái đang bảo vệ cá con.”
Quả nhiên, cô nhìn thấy từng con cá nhỏ lần lượt bị cá cái nuốt chửng, sau đó lại chui ra chui vào, cảnh tượng đó trông cũng rất thú vị.
Khi đã bận rộn hơn nửa tháng, cả ba người cũng rất mệt mỏi, thấy cá nhỏ tạm thời không có vấn đề gì thì họ đều đi ngủ trước.
Sau khi thức dậy vào ngày hôm sau, Doro đang rất hào hứng nghiên cứu những con cá nhỏ này.
Mễ Hòa tiện tay chụp một bức ảnh rồi đăng lên thiết bị đầu cuối, cô viết: “Con cá đã nuôi hơn hai năm cuối cùng cũng đẻ ra cá con rồi.”
Một lúc sau, mọi người đều trả lời.
Mộc Thần hỏi: “Không phải loại cá này rất khó sinh sản sao? Giáo sư lại có nghiên cứu mới à?”
Luke: “Sao con cá này nhìn quen thế? Này, nó có ăn được không?”
Chị họ Lita: “Trông khá đẹp đấy, nhưng em đừng ham thú chơi bời, phải học hành chăm chỉ vào.”
Hannah: “Cá vàng Lapra!”
Freddy chỉ trả lời: “Anh nhắn tin cho em.”
Sau đó, thiết bị đầu cuối của Mễ Hòa đột nhiên vang lên, Mễ Hòa nhấp vào nó, hình ảnh ba chiều của Freddy lập tức hiện ra trước mặt cô.
Một cậu con trai cao lớn với màu tóc đen ngắn và đeo kính đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Mễ Hòa. Khi họ quen biết nhau vào hai năm trước, Freddy vẫn là cậu nhóc mười sáu tuổi đẹp trai, cao gầy và có phần mảnh khảnh của một thiếu niên. Nhưng hai năm sau, khi Freddy trong bộ quân phục xuất hiện ở trước mặt Mễ Hòa thì như thể là hai con người khác nhau hoàn toàn.
Dáng người của anh trở nên cường tráng hơn rất nhiều, mặc bộ quân phục càng có thể khiến người ta cảm thấy cơ thể thẳng tắp và bờ vai rộng lớn của anh, các đường nét trên mặt cũng không còn là nét mềm mại của một thiếu niên nữa, mà trông sắc nét hơn. Khi liếc mắt nhìn qua, mọi người sẽ bỏ qua vẻ ngoài bình thường của anh, mà chỉ khiến người ta ghi nhớ sâu sắc khí thế xuất chúng của anh.
Mễ Hòa kêu lên: “Anh Freddy?”
Giọng nói của Freddy không còn trong trẻo như hồi thiếu niên nữa, nhưng vẫn rất êm tai, anh nói: “Chào em, Mễ Hòa, đã lâu không gặp.”
Mễ Hòa cười: “Đúng vậy, đã hai năm hơn rồi.”
Freddy vào thẳng chủ đề chính: “Anh đã thấy bức ảnh em đăng rồi, đó là cá vàng Lapra đúng không?”
Mễ Hòa gật đầu: “Đúng vậy.”
“Đó là con cá mà anh đã tặng cho em hai năm trước sao?”
Mễ Hòa lại gật đầu: “Đúng vậy.” Cô tự hỏi liệu anh Freddy có phải muốn xin cô trả lại hai con cá đem về nuôi hay không?
Nhưng Freddy hỏi: “Em ấp trứng giúp bọn nó hả?”
Mễ Hòa giải thích: “Em đã xem chúng nở từ trong trứng ra cùng với giáo sư Doro và cha.”
Mễ Hòa hỏi anh: “Có chuyện gì vậy, anh Freddy?”
Freddy nói với Mễ Hòa: “Anh sẽ đến Trái Đất tìm em.”
Dứt lời, anh tắt hình ảnh ba chiều đi.