Trung tá Dương cảm thấy con gái mình thật ngoan ngoãn, còn nhỏ như vậy mà đã muốn chăm sóc cha, thật sự khiến anh ấy rất cảm động.
Mối quan hệ tình thân của năm thứ ba trăm lịch thiên văn không thân thiết bằng loài người khi được sinh ra từ trong bụng mẹ, nhưng Trung tá Dương nghĩ rằng nếu ai đó muốn làm tổn thương con gái mình thì anh ấy sẽ liều mạng với đối phương.
Mễ Hòa đã cảm thấy khá hơn rất nhiều sau khi được Trung tá Dương khuyên bảo, sau đó cả hai chuẩn bị lên tàu ngầm để trở về căn cứ.
Lúc này, Mễ Hòa đột nhiên nhìn thấy một điểm sáng lấp lánh ở gần mặt biển, hơn nữa điểm sáng đó càng bơi càng gần, cho đến cuối cùng, điểm sáng đó dựa vào sức mạnh của thủy triều mà nhảy lên mặt biển.
Khi Mễ Hòa vừa nhìn thấy nó, đó chẳng phải là con cá vàng Lapra đã bơi xuống biển sao?
Cô mừng đến muốn chạy tới bắt nó ngay, nhưng cô nhìn thấy con cá vàng sau khi lên bờ nhờ vào sức mạnh của thủy triều thì nó lại dùng vây dưới bụng đạp mạnh vào cát, dùng chút sức lực yếu ớt để trườn ra xa hơn.
Mễ Hòa chợt nhớ tới Freddy từng nói rằng cá vàng đực Lapra sẽ đẻ trứng trên bãi cát, thế là cô hào hứng gửi tin nhắn cho Doro: “Dodo mau tới đây đi!” Khiến Doro hoang mang không biết gì cả.
Nhưng khi Doro đến nơi, con cá này đã dùng lực vây yếu ớt của mình để trườn ra xa bốn năm mét, sau đó nó chui vào bãi cát ướt nhẹp.
Doro cố nén giọng nói phấn khích của mình lại: “Nó đang đẻ trứng đấy.”
Mễ Hòa gật đầu và cảm thấy vui sướng tột độ.
Không lâu sau, khi đã đẻ trứng xong, con cá vàng chui ra khỏi hố cát, Mễ Hòa muốn đi tới bắt cá nhưng Doro nói: “Đừng chạm vào nó, cứ để nó đi đi.” Thế là Mễ Hòa không dám ra tay. Nhân lúc này, con cá đó lại chui xuống biển và bơi đi.
Doro nói: “Những quả trứng cá này không phải đẻ ra là xong việc đâu, còn phải ấp nữa, con cá này vẫn sẽ bơi đi bơi về đấy.”
Quả nhiên, không bao lâu sau, con cá kia đã quay lại, nó lại chui vào trong hố cát, sau đó lại trở về biển cả, cứ thế bơi đi bơi về, đêm đó con cá này đã tới lui nhiều lần.
Thấy quá trình bơi đi bơi về này, Mễ Hòa nhịn không được hỏi Doro: “Con cá này đang cho trứng cá ăn sao?”
Doro nói: “Không phải cho ăn, mà là nhả không khí trong miệng vào hố cát. Trứng cá vàng Lapra muốn nở được cần nhiệt độ, độ ẩm và không khí nhất định, nhưng không khí trong hố cát không đủ để tất cả trứng cá có thể thở được, nên con cá đực cần phải bơi đi bơi về để chuyển không khí cho trứng cá.”
Sau khi nghe Doro giải thích, Mễ Hòa cảm thấy những quả trứng cá này thực sự không dễ sống, ngay cả không khí cũng phải do cha ruột vận chuyển bằng miệng…
Khi biết được hành động của con cá này thì cả ba người vẫn luôn chờ đợi bên bờ biển, Mễ Hòa và Trung tá Dương bảo Doro hãy nghỉ ngơi một lúc, nhưng Doro sống chết cũng không chịu chợp mắt, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào hố cát chỉ rộng vài centimet đó: “Thành tựu sau khi tôi được hai trăm tuổi đang ở ngay trước mắt, sao tôi có thể chợp mắt được chứ?”
Doro lại lẩm bẩm: “Nếu thật sự có thể đột phá về phương pháp sinh sản của cá vàng Lapra thì tên của tôi chắc hẳn sẽ được khắc trên chiếc cúp cao quý nhất… Thậm chí tôi còn có thể vượt qua cả những nhà hiền triết vĩ đại của Alex…”
Thế là Trung tá Dương và Mễ Hòa không ngăn cản ông ấy nữa, nhưng sau khi theo dõi thêm một tuần thì nó vẫn không có động tĩnh gì.
Ba người có chút không chắc chắn, họ sợ rằng liệu có phải những quả trứng cá trong hố đã chết hết rồi không?
Trung tá Dương thậm chí nói: “Hay là tôi đào hố cát ra, thế là sẽ có không khí ngay, và con cá đó cũng đỡ phải tốn sức bơi đi bơi về như vậy.”
Doro không hề quan tâm tới anh ấy, Mễ Hòa liếc mắt nhìn cha, Trung tá Dương lập tức ngồi xổm ở bên cạnh, không nói gì nữa.
Tuy nhiên, Doro đã không chợp mắt trong một tuần nên thực sự thấy rất mệt mỏi, ông ấy thậm chí có thể ngủ thiếp đi khi đang đứng. Trung tá Dương đặt ông ấy nằm trên một nơi bằng phẳng bên cạnh, Mễ Hòa lấy quần áo đắp cho ông ấy.