Luke cởi trang phục bảo hộ ra, hưng phấn nói với Mễ Hòa: “Anh muốn ăn mắt cá voi.”
Trung tá Dương cũng cởi trang phục bảo hộ ra, nói với hai người họ: “Hai cháu dũng cảm lắm, không tồi!”
Sau đó ba người họ giới thiệu với nhau, lúc Trung tá Dương nghe được hai người họ đều là họ Collins, liền nhớ tới người đàn ông kết hôn với Hannah cũng có họ Collins.
Trước khi Trung tá Dương đặt câu hỏi, Mễ Hòa giới thiệu chút: “Hai anh này đều là cháu trai của chú Collins.”
Trung ta Dương nghe vậy thì nói: “À, hóa ra đều là người của gia tộc Collins, gia tộc đó là một gia tộc dũng mãnh thiện chiến, thật sự khiến người ta bội phục.”
Luke khách sáo hai ba câu, sau đó Trung tá Dương cười tủm tỉm chiêu đãi hai người bọn họ. Anh ấy còn lấy chất gây ảo giác mà bản thân rất quý trọng ra, chờ tới khi Mễ Hòa bưng đồ ăn lên, Trung tá Dương liên tục khuyên Luke và Freddy uống chất gây ảo giác.
Luke bị đồ ăn mà Mễ Hòa bưng lên hấp dẫn trước. Cậu ấy cắn một miếng sủi cảo nhân thịt cá voi, khi cắn vào, một ít nước canh màu trắng đục trong sủi cảo chảy ra, hương vị tươi ngon kia thật khiến cậu ấy hận không thể nuốt luôn cả lưỡi vào bụng!
Lúc nãy khi Luke nhìn thấy người máy làm sủi cảo còn nói với Mễ Hòa: “Sao tới người máy nhà em cũng biết nấu ăn thế, còn biết cách làm sủi cảo nữa?”
Mễ Hòa còn nói: “Bây giờ em chỉ có cách làm nhân sủi cảo này là bí mật thôi, đó là do em lén người máy làm đấy, bị anh ấy thấy được thì sẽ bị anh ấy phân tích ngay…”
Luke cười hai tiếng ha hả, an ủi cô: “Cho dù người máy học được thì đồ ăn bọn họ làm ra cũng rất khó ăn, khô khốc, làm sao ngon bằng em làm được, đồ ăn em làm đặc biệt có cảm giác ấm áp.”
Mễ Hòa cảm thấy: Anh Luke chỉ ăn bữa cơm thôi mà còn có năng lực bình phẩm được nhiều như thế, lại còn cảm giác ấm áp, như có như không…
Có điều Mễ Hòa vẫn rất hưởng thụ.
Freddy ở bên cạnh ăn xong mấy cái sủi cảo rồi, ngẩng đầu lên nói với Mễ Hòa: “Thật sự vô cùng ngon.”
Luke nói: “Em nhìn xem, cậu ấy cũng nói em nấu ngon lắm.”
Trung tá Dương giơ cốc chứa chất gây ảo giác ra muốn chạm cốc với Luke: “Bé cưng Mật Đường nhà chú nấu ăn ngon lắm, sau này chú phải trông chừng con bé cẩn thận, không thể để tên nhóc thối tha nào tới bắt con bé bỏ chạy được.”
Luke cũng tán thành lời nói của anh ấy: “Đúng vậy, em gái Tiểu Mễ đáng yêu như thế, nấu cơm ngon như vậy sao có thể tùy tiện gả cho người đàn ông thối nào được chứ? Hơn nữa, ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn, con gái cũng không cần sinh con, thì kết hôn làm gì?”
Cậu ấy kích động nói lên, xong đó uống một hớp lớn chất gây ảo giác. Sau khi uống xong, mặt cậu ấy biến thành màu hồng phấn, đôi mắt cũng ngập nước. Mễ Hòa chẳng dám nhìn thẳng anh Luke, lúc mới vừa gặp lại cô còn nói cậu ấy không phân biệt được nam nữ, sau khi uống nhiều thì dáng vẻ cũng quá xinh đẹp rồi!
Đôi mắt màu xanh bạc kia quá thu hút, quả thật quyến rũ chết người!
Hiển nhiên Trung tá Dương không nhìn thấy, bởi vì anh ấy cũng bị ảnh hưởng bởi chất gây ảo giác rồi, ngồi ở đó cười ngây ngô. Hóa ra bình chứa chất gây ảo giác mà Luke uống không có tác dụng khiến cậu ấy cười ngây ngô, mà nó khiến cậu ấy bắt đầu không ngừng rơi nước mắt.
Luke tức giận, vừa khóc vừa nói với Trung tá Dương: “Sao lúc chú mua không nhìn rõ thế, thời buổi này rồi ai còn uống thứ chất gây ảo giác có chức năng này nữa!!!”
Mễ Hòa nhịn không được âm thầm cười, mấy thứ này là hồi xưa Trung tá Dương mua, anh Luke sao biết được cha mua vì muốn trút hết tâm tình chứ?
Freddy ở bên cạnh vẫn yên lặng ăn, anh cũng uống chất gây ảo giác, nhưng Mễ Hòa đã từng thấy qua ba lần anh uống chất gây ảo giác, có điều chẳng lần nào thấy anh có biểu hiện thất thố cả, năng lực khống chế vô cùng hoàn hảo.
Mễ Hòa ngẫm nghĩ lại, cảm thấy nếu Freddy có thể được tuyển chọn để thao tác Quang Giáp trong tương lai, như vậy tố chất thần kinh, khả năng mềm dẻo và tự chủ của anh chắc chắn phải vô cùng lợi hại.
Freddy nhìn trạng thái giao lưu giữa Luke và Trung tá Dương, tốc độ gắp đồ ăn của anh cũng chậm lại. Sau khi xử lý xong hai người này, đồ ăn đều là của anh cả, vội vàng làm gì chứ?
Anh ăn một viên thịt cá, thịt cá voi lúc nãy được băm ra để làm món thịt viên này. Tuy rằng Mễ Hòa sợ bị người máy học được kỹ năng rồi sau này thất nghiệp, nhưng để người máy làm những công việc mang tính chất lặp lại như chặt thịt băm thịt, hoặc làm mấy thứ linh tinh như sủi cảo, cô vẫn cảm thấy khá thuận tiện.
Thịt viên rất đàn hồi, cắn vào miệng có độ đàn hồi nhất định, lại có cảm giác mềm dẻo, khiến ngay cả Freddy – người không tùy tiện khen ngợi ai, cũng khen Mễ Hòa: “Em thật sự rất có thiên phú nấu ăn.”
Mễ Hòa ngượng ngùng khen ngợi Freddy: “Anh Freddy cũng rất giỏi!”
Freddy uống một thìa canh cá màu trắng sữa, cảm thấy bản thân giống như muốn hòa vào trong nước canh, cô gái mười bốn tuổi này quả thật có ma lực, tất cả đồ ăn cô làm đều ngon tuyệt cú mèo.