Freddy thầm nghĩ, thảo nào Luke nhớ thương tới tận hai năm, mỗi khi ăn thuốc dinh dưỡng ở trường quân đội, Luke luôn càu nhàu thuốc dinh dưỡng quá khó ăn, sau đó lại nhắc lại một câu: “Đồ ăn em gái Tiểu Mễ làm rất ngon…”
Freddy cảm thấy cảm giác mệt mỏi khi ngồi cả cả ngày để tới Trái Đất đã hoàn toàn tiêu tan trong chén canh cá này, hóa ra đồ ăn có thể khiến người ta bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc như thế.
Anh đánh giá Mễ Hòa đang ngồi bên cạnh cười tủm tỉm nhìn Trung tá Dương và Luke. Hai năm không gặp, cô gái nhỏ này đã cao hơn, dáng người mảnh khảnh, gương mặt vẫn nhỏ nhắn, khi cười, trên mặt cô có hai lúm đồng tiền nhỏ, lúc cười rộ lên cũng rất ngọt ngào, khiến người khác nhìn vào cũng thấy tâm tình mình tốt hơn.
Anh cảm thấy, tuy rằng cô gái nhỏ này chỉ là một con người bình thường, tâm tư cũng không sâu, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu cô, nhưng lại là một cô gái nhỏ khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Freddy nhớ tới cô vợ mới của Ngài Collins – Hannah Linley. Anh cảm thấy gen của gia tộc Linley đúng là vô cùng ưu tú, cho dù quyên tặng rồi sinh ra một đứa nhỏ là người bình thường thì vẫn là người không tồi.
Cả người Freddy dường như bởi vì được ăn ngon mà thả lỏng hơn không ít, bên cạnh là người bạn đang cười, trên bàn bày đầy đồ ăn ngon, ở tinh cầu xa xôi hẻo lánh, ở một góc của vũ trụ, đúng là khá thả lỏng.
Anh nhớ tới lần trước khi bay đi Lapra cùng với Mễ Hòa, cũng là cảnh tượng như thế này: cô gái bình thường với nụ cười ngọt ngào. Hẳn là cô có lực lượng khiến người ta có thể thả lỏng.
Lúc này, máy chiếu ba chiều anh để lại ở rãnh đại dương đột nhiên cử động, tự động truyền hình ảnh ở rãnh đại dương lại cho anh.
Mễ Hòa và Freddy đều thấy hình ảnh ba chiều, rãnh đại dương đen nhánh, con cua quỷ màu trắng đang giả trang làm đá cuội nằm trên cát, lúc này có một điểm sáng bơi qua bơi lại, lại một lúc sau, hình ảnh ba chiều càng lúc càng gần với điểm sáng, đó quả thật là cá vàng Lapra giống đực.
Càng khiến hai người bọn họ ngạc nhiên là, bên cạnh còn có một con cá vàng Lapra màu vàng.
Hóa ra ở trong động ấp ở bãi cát kia, còn có một con cá đang được ấp cuối cùng bị bọn họ đánh rơi, sau đó con cá này thuận lợi ẩn mình vào trong biển, đi theo bên cạnh cá đực.
Freddy vui mừng vô cùng, lập tức nói muốn xuống đáy biển xem xét.
Mễ Hòa thấy tuy anh vẫn còn tỉnh táo, nhưng lúc nãy anh có uống một ít chất gây ảo giác, thế nên cô cũng đi theo anh cùng nhau xuống biển.
Hai người bọn họ sợ tàu ngầm làm động tới cá nên xuống tàu ở một khoảng cách rất xa. Vì có thể đi qua đó nhanh hơn, Freddy ôm chặt lấy Mễ Hòa, mở trang bị khí phản lực ở lòng bàn chân, nhảy nhảy vài bước đã đi xa tới cả mấy chục mét. Freddy lại dùng sức một chút, ném dây kéo ra rồi nhảy xuống rãnh đại dương sâu hút!
Nếu không phải đang ở trong biển sâu thì anh nhất định có thể nghe thấy tiếng hét chói tai của Mễ Hòa.
Nhưng ở thời điểm rơi xuống vô cùng nhanh chóng này, Mễ Hòa chỉ nhớ rõ phải ôm chặt lấy Freddy.
Cách trang bị bảo vệ, Mễ Hòa có thể cảm nhận được lồng ngực rộng lớn của anh. Mễ Hòa chỉ cảm thấy, trước kia cô còn tưởng rằng anh Freddy là người luôn luôn trầm ổn, hóa ra cô vẫn luôn nhìn nhầm!
Chỉ tiếc, cho dù bọn họ đã nhanh chóng đuổi theo, hai con cá kia vẫn biến mất. Bọn họ tìm xung quanh đó nhưng cũng không tìm được
Mễ Hòa tính an ủi anh, nhưng Freddy lại vỗ vỗ đầu cô, giống như áy náy vì lúc nãy nhảy xuống bị va đập mạnh. Ngay sao đó anh ôm Mễ Hòa lên, lần này cô đã có kinh nghiệm, hơi ôm lấy cổ anh, sau đó cảm giác được Freddy mượn lực lượng của khí ở dưới chân, nhảy vọt lên cao rồi leo lên khỏi rãnh đại dương.
Sau khi hai người đi lên, thì dừng lại nghỉ ngơi ở chỗ tàu ngầm đang neo đậu.
Mễ Hòa nhớ tới dáng vẻ nhẹ nhàng nhảy lên lúc nãy của Freddy, cảm thấy anh không hổ là người có thể điều khiển Quang Giáp. Cuối cùng cô cũng cảm thấy chân thật, giống như thể cô không chỉ quen biết một vận động viên xuất sắc tới mức có thể tham dự thế vận hội Olympic, mà người này đồng thời còn là nhân tài học tập siêu cấp.
Mễ Hòa thấy Freddy ngồi dưới đất, nhìn lên biển sâu trên đỉnh đầu, cô cũng ngẩng đầu nhìn theo.
Ánh đèn bên ngoài tàu ngầm chiếu sáng vùng biển quanh đó, cũng chiếu sáng vô số cá lớn cá bé, rực rỡ sắc màu, trông rất mê người.
Mễ Hòa đã thấy cảnh sắc này nhiều rồi, nhưng lần nào cô cũng mê muội trước cảnh đẹp này cả.
Freddy bỗng nhiên cảm thấy, bây giờ anh không chỉ ở trong một góc vũ trụ, thậm chí ở chỗ sâu nhất của Trái Đất, giống như vũ trụ này và thế giới có sự ngăn cách với nhau.
Ở nơi sâu thẳm như này, dưới biển sâu yên tĩnh, dường như chỉ có anh và cô gái nhỏ bên cạnh này tồn tại với nhau.
Trên người anh chẳng còn gánh nặng nào, không có vinh dự nào, như thể cái gì anh cũng không phải, cái gì anh cũng không có, chỉ là một người đơn thuần mà thôi.
Cảm giác khiến người ta bình tĩnh lại.
Thật sự rất tốt.
Freddy lẳng lặng nhắm mắt lại.