Mễ Hòa lặng lẽ ngồi cùng Freddy dưới biển sâu, cô cũng ngẩng đầu lên nhìn cảnh vật trên đỉnh đầu, có một đàn cá mú bơi tới, những sọc vàng trên người chúng phản chiếu ánh sáng từ tàu ngầm, phát ra chút ánh sáng chói chang trong đại dương sâu thẳm, khiến hai người họ bất giác nhìn đến ngây ngốc.
Sau đó, Freddy là người đứng dậy trước, anh vươn tay kéo Mễ Hòa đứng dậy. Sau khi hai người lên tàu ngầm thì Mễ Hòa mới nói: “Anh Freddy rất thích phong cảnh ở dưới biển nhỉ?”
Freddy nói: “Hiếm khi mới nhìn thấy một khung cảnh như vậy, trải nghiệm ở độ sâu ba nghìn mét dưới lòng đất là rất hiếm có.”
Mễ Hòa nói: “Có phải anh cảm thấy mình như bị cả thế giới quên lãng, mọi áp lực và gánh nặng đều biến mất không?”
Freddy khẽ mỉm cười, Mễ Hòa cảm thấy khuôn mặt bình thường của người anh trai mắt xanh này trở nên khác hẳn khi anh cười, có lẽ vì đôi mắt của anh quá đẹp.
Anh nói: “Em mới mười bốn tuổi, sao mà có áp lực và gánh nặng gì chứ?”
Mễ Hòa nghiêm túc nói: “Em đang chịu rất nhiều áp lực đấy, em đã lớp 9 rồi, còn ba năm nữa là em phải tham gia kỳ thi đầu vào giữa các hành tinh, một người bình thường như em sẽ thi cùng với những người định hướng có IQ vượt trội như các anh, em áp lực lắm đấy!”
Freddy nói: “Em đã tốt lắm rồi, anh đã gặp qua rất nhiều cô gái người định hướng mười bốn tuổi, tuy IQ của họ cao hơn em, thậm chí còn rất thanh lịch đoan chính, nhưng từ lâu họ đã mất đi sự hồn nhiên và vui vẻ đáng lẽ nên có ở độ tuổi như em rồi.”
Mễ Hòa nói anh: “Anh Freddy cũng chỉ mới mười tám tuổi, mà sao anh lại nói như một ông cụ non vậy?”
Freddy lại xoa đầu cô, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, anh là ông cụ non.”
Mễ Hòa nói tiếp: “Nhưng em hy vọng anh có thể vui vẻ hơn, bởi vì anh cứ luôn mặt ủ mày chau.” Dứt lời, cô bắt chước anh nhăn mặt, khiến Freddy lại bật cười, rồi nói cô: “Cô bé này…”
Anh lại mỉm cười với cô, sau đó hỏi cô: “Vậy em cảm thấy anh cười như vậy có khá hơn không?”
Mễ Hòa nhìn anh, chỉ thấy mặt mày và khóe miệng của anh cười tới một đường cong thích hợp, đâu đâu cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái, cả khuôn mặt lập tức trở nên hiền lành dễ gần, thật giống như hiệu ứng lật mặt vậy.
Nhưng Mễ Hòa nói: “Anh đừng cười như vậy nữa. Nếu anh làm vậy thì em thấy anh càng mệt hơn.”
Freddy tắt nụ cười đi, nói: “Đúng vậy…”
Hai người họ lại lái tàu ngầm đi tìm hai con cá vàng Lapra đã mất tích trong đại dương tối mịch, nhưng Mễ Hòa cảm thấy việc tìm kiếm hai con cá không có định vị dưới biển rộng thật giống như mò kim đáy bể.
Freddy rõ ràng cũng hiểu rõ điều này, cho nên anh chỉ dạo quanh một vòng, sau đó đến bãi biển nơi những con cá nhỏ nở ra dưới sự dẫn dắt của Mễ Hòa. Nhưng hố cát nơi cá đẻ trứng đã bị thủy triều dâng cao nhấn chìm, ngoài vị trí đại khái ra thì không thể tìm được dấu vết gì nữa.
Freddy lại đi dạo một vòng trên bờ biển, Mễ Hòa hỏi anh: “Anh Freddy, tại sao anh lại muốn nghiên cứu cá vàng Lapra đến vậy? Có phải vì luận văn của anh đang viết về điều này không?”
Freddy nói: “Luận văn? Ưm…” Anh suy nghĩ một hồi, có lẽ những chuyện nhỏ nhặt như viết luận văn này chỉ nằm một góc trong đầu anh, nên anh cần phải tìm kiếm nó rồi mới nói: “Luận văn của anh có liên quan đến cá vàng Lapra, nhưng anh để ý chúng nhiều như vậy không phải vì bài luận văn.”
Mễ Hòa hỏi: “Vậy rốt cuộc anh là vì điều gì chứ?”
Freddy nói: “Bởi vì anh muốn cá vàng Lapra có thể sinh sôi nảy nở tốt hơn trên hành tinh Lapra. Trước đây anh đã nói với em về hiện trạng của hành tinh Lapra, nếu lượng cá vàng tiếp tục suy giảm thì hành tinh này sẽ phải đối mặt với nạn đói nghèo và tỷ lệ thất nghiệp cao.”
Sau khi nghe xong, Mễ Hòa cảm thấy: Quả nhiên là người đã lấy được bằng tiến sĩ ở tuổi mười tám, suy nghĩ của anh khác hẳn với một người bình thường như cô…
Cảm giác này giống như người bình thường đang xem phim tài liệu về khỉ lông vàng, người dẫn chuyện nói rằng khỉ lông vàng sắp tuyệt chủng rồi, hầu hết mọi người đều cảm thấy khỉ lông vàng rất đáng thương, những người có lòng yêu thương hơn thì có lẽ sẽ muốn quyên góp để giúp đỡ. Tuy nhiên, những người tài giỏi hơn thì có thể sẽ nghiên cứu cách tăng tỷ lệ sinh sản của khỉ lông vàng, để chúng không bị tuyệt chủng.
Mễ Hòa thầm nghĩ rằng thảo nào thành tích học tập của một người bình thường như cô lại không thể theo kịp, đây chính là sự khác biệt to lớn!
“Anh Freddy lợi hại thật đấy.”
Freddy nhàn nhạt nói: “Anh hy vọng có thể thuận lợi tìm được giải pháp cho tỷ lệ sinh sản thấp của cá vàng Lapra.”