Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 111 - Chương 111.

Chương 111. - Chương 111. -

Doro khen một câu: "Quả là học sinh của bác."

Khiến Tiểu Lộ rất tức giận, có thể nhìn thấy bộ dạng giậm chân của cậu ấy trong video. Cậu ấy lại trở thành anh Tiểu Lộ mà Mễ Hòa quen rồi.

Mà giữ lại con sống với Freddy là anh ấy chém ngang lưng một con quái vật máu đen, quái vật máu đen bị chém đứt thành hai nửa đang giãy dụa trên mặt đất. Chi sau mới mọc của nó vẫn chưa mọc ra hết, máu thịt trên chân nó mọc ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Tiểu Lộ còn ngồi xổm ở bên cạnh cười hì hì nói: "Ai da, vừa rồi tớ vẫn chưa nhìn rõ, thì ra thịt mọc ra còn buồn nôn thế này nữa."

Freddy không nói gì, thậm chí ngay cả mũi kiếm của anh cũng chưng từng động đậy, vẫn hướng xuống như thế. Nhưng kiếm của anh lại chém đứt nửa người dưới của con quái vật máu đen này thêm một lần nữa. Khi kiếm laser vung lên chém, mùi vị khét lẹt tỏa ra, do vậy trong video Tiểu Lộ đang che mũi ghét bỏ.

Mễ Hòa lại thấy Tiểu Lộ cầm lấy cây đao hình dạng kỳ lạ trong tay cậu ấy, chém xuống xúc tua của con quái vật máu đen này. Doro còn nói trong thiết bị đầu cuối: "Đừng chém hết xúc tua, để lại cho bác mấy cái, bác muốn nghiên cứu xem."

Tiểu Lộ vừa chém vừa nói: "Yêu cầu của bác nhiều ghê." Nhưng rõ ràng cậu ấy đã ra tay cẩn thận hơn, từng cái xúc tua bị cậu ấy chặt xuống, sau đó còn bị cậu ấy để trên mặt đất bên cạnh giống như đang so sánh độ dài vậy, đến cả Mễ Hòa cũng không nhìn nổi nữa.

Lúc bọn họ thu dọn chiến trường xong quay về Tiểu Lộ vừa đi vào vừa lẩm bẩm: "Tất cả là tại cậu chém quá mạnh, nên máu mới bắn lên người tớ, phải biết rằng tớ ra tay rất nhẹ."

Freddy đã cởi khôi giáp trên người ra, cả khôi giáp và người anh đều không dính một giọt máu nào. Thậm chí ngay cả tay anh cũng rất sạch sẽ, ung dung giống như anh chỉ đi đến bề mặt Trái Đất dạo một vòng về thôi vậy. Anh nói: "Người ra tay là tớ, tớ cũng không bị máu bắn vào, cậu học nghệ không tinh thì đừng tìm lý do."

Freddy khiến Tiểu Lộ tức giận giậm chân, nhưng cậu ấy vẫn nói lại Freddy."Tại sao vừa rồi cậu không nói tớ biết một tiếng đã ra khỏi cơ giáp vậy? Như vậy rất nguy hiểm đó có biết không?"

Freddy nói: "Nói cho cậu thì đã quá muộn rồi."

Tiểu Lộ nói: "Dù gì thì cậu cũng phải chú ý đến tâm trạng của tớ một chút chứ."

Freddy không để ý đế cậu ấy, Tiểu Lộ cứ đứng bên cạnh than thở mãi.

Mễ Hòa nhìn thấy bây giờ hai người đã trở lại dáng vẻ anh trai mà cô quen. Tiểu Lộ vẫn có bộ dạng hiếu động, không đáng tin cậy như trước đây, hoàn toàn không thể nhìn ra được bộ dạng giết đến đỏ mắt lúc nãy.

Mà người thay đổi nhiều nhất là Freddy, anh bây giờ không có kiếm laser trông giống như một chàng trai trẻ bình thường. Nếu không phải phía sau bọn là là một con quái vật máu đen chỉ còn lại một nửa, cô sẽ không liên tưởng được anh Freddy có biểu cảm bình tĩnh đồng thời còn thoải mái chào hỏi cô với tên điên cuồng, lạnh lùng chặt đầu quái vật lúc nãy là cùng một người.

Mễ Hòa vốn còn muốn hỏi "Hai người không sao chứ?" Nhưng nhìn tình cảnh trước mặt, cô cảm thấy nên dành câu hỏi này cho quái vật máu đen.

Cuối cùng cô buột miệng nói ra lời trong lòng mình: "Hai anh giỏi quá đi."

Tiểu Lộ cười hì hì: "Vậy sao, anh đã nói với em là anh rất giỏi rồi mà."

Đôi bàn tay to, thon dài, mạnh mẽ của Freddy sờ lên đầu Mễ Hòa, Mễ Hòa rất khó tưởng tượng được rằng anh Freddy vỗ đầu cô dịu dàng như vậy, mới vừa rồi khi rút kiếm laser lên, chém cả trăm người.

Giọng nói trầm thấp của Freddy vang lên: "Vừa nãy không bị sợ chứ?" Giọng nói của anh vẫn nhẹ nhàng như vậy, âm cuối khẽ cao lên, khiến giọng nói của anh vô cùng êm tai.

Mễ Hòa cảm thấy sao trước đây mình không phát hiện ra giọng nói của anh Freddy lại êm tai như vậy chứ.

Mễ Hòa lắc đầu, Freddy nói: "Không bị dọa sợ là tốt rồi."

Lúc này Trung tá Dương cũng đi vào, người anh ấy bị rất nhiều máu bắn vào. Anh ấy đi tắm một cái trước rồi mới về, vừa thấy Mễ Hòa là lập tức ôm chặt Mễ Hòa một lúc, nói: "Mật Đường không cần sợ, cha bảo vệ con."

Mễ Hòa nói: "Cha, con không sợ." Cô hỏi cẩn thận xem Trung tá Dương có bị thương không, biết cha không bị thương cô mới yên tâm.

Nhưng mà bị Trung tá Dương ôm như vậy cô hơi ngượng ngùng, cô đã lớn chừng này rồi mà cha vẫn cứ xem cô như trẻ con, cô nói: "Cha, con không phải trẻ con nữa."

Trung tá Dương buông tay ra, hơi mất mát, con gái lớn rồi, không thành một cục giống như khi còn nhỏ, muốn đi theo sau anh ấy cả ngày nữa...

Bình Luận (0)
Comment