Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 133 - Chương 133.

Chương 133. - Chương 133. -

Ở năm thứ ba trăm theo lịch thiên văn, khoa học kỹ thuật của nhân loại đã phát triển đến mức có thể dùng máy móc để sinh con, thế mà thứ lễ nghi thề sẽ thần phục một người khác vẫn còn tồn tại.

Đoàn tùy tùng phía sau lưng chàng thanh niên cũng vội vàng thực hiện lễ nghi, tuyên thệ sẽ thần thục hoàng tử điện hạ suốt đời.

Hoàng tử đứng trước đám người đang quỳ gối thần phục mình, đôi mắt tựa ngọc lục bảo lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, đầu ngẩng cao không hề hạ xuống dù chỉ một chút, tựa như cả vũ trụ này đã nằm trọn trong tay anh ấy vậy.

Giây phút đó, hoàng tử Friedrich như có được toàn vũ trụ.

Sau khi lễ trưởng thành của hoàng tử kết thúc, anh ấy sẽ cùng hoàng đế bệ hạ dạo quanh phố phường ở Mars, những người vừa nãy còn ngồi ở quảng trường nhìn hình chiếu 3D bắt đầu lục tục rời đi, đồng loạt hướng về phía nơi mà hoàng tử sẽ đi qua với hy vọng có thể ngắm nhìn khí chất của hoàng tử ở khoảng cách gần.

Mễ Hòa và Mộc Thần cũng theo chân đám đông ra ngoài, hiện tại còn chen chúc hơn cả lúc vào nên Mộc Thần vẫn luôn nắm lấy tay Mễ Hòa mãi không buông, lúc nào cũng chú ý sự an toàn của cô, tóm lại là chăm sóc cô cực kỳ cẩn thận.

Trái tim Mễ Hòa hơi rung động. Chẳng biết là do mới ăn viên kẹo màu hồng kia, hay là vì mùi hoa Hoàng Hậu ngọt ngào trong không khí mà tim cô cứ nảy lên thình thịch không ngớt.

Có điều lý trí của cô vẫn còn, từ nơi bàn tay của họ giao nhau, cô hướng mắt nhìn về phía Mộc Thần đang đứng chắn phía trước, bảo vệ cho cô, lòng cảm thấy anh Thần Thần tài giỏi như vậy, nếu rời khỏi cục nợ luôn kéo chân cậu ấy là mình, chắc chắn cậu ấy vẫn sẽ có thể tiến hành nhảy lớp dù là học giữa một rừng cao thủ như ở Mars. Nếu không phải cô kéo chân cậu ấy, rất có thể cậu ấy đã hoàn thành xong chương trình đại học ở tuổi này rồi.

Nghĩ đến đây, trong đầu Mễ Hòa bỗng hiện ra câu nói mà mình từng vô tình nghe thấy: “Ngay cả lúc xin con thì người bình thường cũng không thể xin ghép đôi với người định hướng.”

Trong video 3D, hoàng tử tóc vàng anh tuấn, cao quý ngồi lên cỗ xe ngựa bằng vàng sang trọng, lấp lánh, toàn bộ những người xuất hiện trong ống kính đều là người định hướng vô cùng ưu tú, còn người thường có lẽ chỉ có thể giống như cô, đứng nhìn từ phía xa xa, mà có khi ngay cả quảng trường cũng không đến được, chỉ biết rúc trong nhà ngồi trước TV 3D chứng kiến mọi chuyện xảy ra ở đây thôi.

Lạch trời sâu hoắm giữa người định hướng và người bình thường không phải thứ chỉ cần nói mấy câu là có thể xóa nhòa.

Thế nên, cuối cùng, khi Mộc Thần tiễn cô về đến nhà, ngay lúc cậu ấy định nói: “Anh muốn nói với em…”

Mễ Hòa mỉm cười cắt ngang lời cậu ấy, nói: “Anh Thần Thần, em có cảm giác dù bản thân cố gắng cỡ nào cũng không thể làm được thứ mà một người định hướng tầm thường có thể dễ dàng làm được.”

Mộc Thần bảo: “Em đừng nói vậy, nhiều năm qua em đều cố gắng theo học chương trình của người định hướng, tuy quá trình có chút gập gềnh, nhưng cuối cùng em vẫn theo được mà.”

Mễ Hòa trả lời: “Nhưng hẳn là anh biết rất rõ có bao nhiêu người đứng đằng sau giúp đỡ thì em mới làm được như vậy nhỉ? Anh nè, Doro, mẹ, và cả chị Lita, anh Luke, anh Freddy nữa, tất cả đều từng dạy em học, bất kỳ người nào trong mọi người cũng đều thuộc dạng ưu tú trong số người định hướng, thế mà dưới sự giúp đỡ của mọi người, em cũng chỉ khó khăn lắm mới đuổi kịp tiến độ.”

“Trước đây, em không biết chênh lệch giữa người định hướng và người bình thường lớn đến cỡ nào, nhưng khi dần lớn lên, em mới bàng hoàng nhận ra, khoảng cách giữa người định hướng và người bình thường thật chẳng khác nào lạch trời cả.”

Mộc Thần hỏi: “Nếu em không cố gắng thử một lần thì sao biết sẽ không thể vượt qua lạch trời chứ?”

Mễ Hòa đáp: “Nhưng em không muốn vượt qua, lý tưởng của em là một ngày nào đó sẽ mở được một quán cơm nhỏ đầy niềm vui, nấu những món ngon mà khi người khác ăn xong sẽ cảm thấy hạnh phúc. Lý tưởng của em không vĩ đại, không xa vời, chỉ là một ước nguyện nhỏ bé mà thôi, em… thứ mà những người định hướng như các anh có thể dễ dàng đạt được thì em dù có cố gắng gấp mấy chục lần cũng chưa chắc đã thành công, đó chính là sự khác nhau giữa hai ta.”

Mộc Thần lặng người, ánh mắt cố chấp dán chặt lên người Mễ Hòa nhưng cô lại ra sức lẩn tránh. Sau cùng, cô cũng có thể ngước mắt nhìn cậu ấy, cảm xúc của cô lúc này vô cùng bình lặng, khóe mắt cũng không đỏ bừng, cô nói: “Suy cho cùng vẫn là khác biệt, anh Thần Thần, em hy vọng lên đại học rồi anh vẫn sẽ cố gắng học hành thật giỏi, ngày một tốt hơn.”

Dứt lời, cô xoay lưng rời đi.

Cuối cùng thì cũng không cần nói thẳng ra đâu nhỉ?

Ngày mai, xin hãy để cô vẫn là một Mễ Hòa luôn mỉm cười khờ khạo, được không?

Bình Luận (0)
Comment