Luke là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ đã hơn hẳn những đứa bé cùng tuổi trên mọi mặt. Cậu ấy không biết việc cố gắng mà không làm được là như thế nào, cái không học được là như thế nào. Cậu ấy quen biết Mễ Hòa, cho dù là người thường hay là người định hướng, cậu ấy chỉ cảm thấy em Tiểu Mễ rất tốt, dễ tính, tỉ mỉ, lại còn biết làm đồ ăn ngon cho cậu ấy ăn. Tốt hơn người em gái họ Collins là người định hướng của cậu ấy nhiều.
Luke vỗ ngực, nói: "Người thường người định hướng gì chứ, anh đây nuôi em cả đời, em không cần nghĩ đến mấy thứ lung tung đó! Không nhất thiết phải kết hôn với ai, dù là nam hay nữ, thích thì yêu thôi, không thích thì bỏ. Muốn có con thì xin quốc gia một đứa, nếu em muốn xin của người quyên tặng là người định hướng thì nói với anh, anh bảo đảm sẽ đưa của người quyên tặng ưu tú nhất toàn Đế Quốc cho em, bảo đảm con của em thông minh, khỏe mạnh."
Cậu ấy xoa đầu Mễ Hòa, ít khi nhẹ nhàng được như vậy. Trái tim Mễ Hòa bỗng được Luke sưởi ấm, cô cảm thấy tuy rằng bình thường anh Luke không đáng tin cậy, nhưng đối xử với cô rất tốt.
Mễ Hòa nghe tương lai anh Luke miêu tả, hình như là cũng khá tốt.
"Dạ, em không cần người khác nuôi em, em có thể làm đồ ăn ngon cho mọi người để tự nuôi mình. Sau đó yêu đương, không thích thì chia tay, muốn có con thì xin một đứa..."
Mễ Hòa bỗng cảm thấy cuộc sống như vậy mới là thiên đường. Không có gánh nặng, không có đau khổ, sự chênh lệch giữa người thường và người định hướng gì đó là cái thá gì chứ.
Chỉ là chuyện yêu đương mà thôi, người định hướng hay là người thường thì có gì quan trọng? Vui vẻ là được rồi.
Nhưng, nếu như cô và Mộc Thần ở bên nhau chỉ vì yêu đương thôi thì Mễ Hòa cũng phải cân nhắc để không trở thành gánh nặng của cậu ta. Cô hy vọng anh Thần Thần càng đi càng lên cao, không muốn để tình cảm giữa bọn họ ràng buộc cậu ta, cậu ta sẽ trở thành người ưu tú hơn.
Cậu ta có cuộc đời lợi hại hơn thuộc về cậu ta, còn cô cũng có cuộc sống hạnh phúc nhỏ thuộc về cô.
Như vậy, mới là tốt nhất.
Vì quá quan tâm nên không muốn nhìn thấy kết quả cuối cùng không tốt đó.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hình như một hơi ngăn lại trong tim Mễ Hòa đã được thở ra ngoài.
Tuy rằng cô vẫn hơi buồn, cô cũng bị sự thật đả kích như vậy rồi. Nhưng đây thật sự là lựa chọn tốt nhất.
Luke thấy tâm trạng Mễ Hòa tốt rồi, bèn nói: "Tâm trạng tốt hơn rồi phải không, mấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ. Em sẽ gặp những người ưu tú hơn, ưu tú hơn anh Thần Thần gì đó của em gấp trăm lần. Như anh đã ưu tú hơn cậu ta rồi, nếu không phải là bởi vì thím Hannah đã gả cho chú, sao anh có thể bỏ qua em Tiểu Mễ đáng yêu như thế chứ?"
Mễ Hòa quở trách cậu ấy: "Anh Luke đừng nói lời kỳ lạ!"
Luke nói: "Được rồi được rồi, tâm trạng em tốt lên là bắt đầu quở mắng anh." Cậu ấy bĩu môi giả vờ đáng thương.
Mễ Hòa cảm thấy cho dù anh Luke giết người, chỉ cần cậu ấy làm nũng thôi là có thể được đặc xá rồi.
Luke làm bộ đáng thương nói: "Em Tiểu Mễ, anh đói rồi."
Mễ Hòa đã chỉnh đốn lại tâm trạng: "Vậy em làm ít đồ ăn cho anh nhé?"
Luke vui vẻ nói: "Được, anh ta muốn cơm rang nước tương."
Mễ Hòa: "Vẫn ăn món này, anh không ngán sao?"
Luke nói: "Nếu không sao lại có câu đàn ông gia tộc Collins cố chấp chứ? Đã nhận định một người rồi là cả đời."
Mễ Hòa: = =
Anh Luke bản đáng tin cậy và bản không đáng tin cậy chuyển đổi cho nhau bất cứ lúc nào.
Sau đó Mễ Hòa vẫn làm một đĩa cơm chiên nước tương cho Luke. Tuy nhiên cô còn thêm một ít rau xanh còn dư lại trong phòng bếp, một chút thịt gà thái hạt lựu vào rang cùng cơm. Trứng gà vàng ươm bọc lấy hạt cơm được rang bằng dầu lạc mềm ra, cuối cùng được nhuộm màu nước tương, vừa nhìn đã thấy thèm ăn, càng không cần nói đến mùi thơm truyền vào não.
Luke ăn một miếng là đã rất thích, còn nói: "Món thập cẩm cũng ngon, em Tiểu Mễ à nước tương em nghiên cứu ngon quá đi! Em đúng là thiên tài!"
Mễ Hòa được khen đến mức nở nụ cười, Luke còn nói với cô: "Em cười lên là đẹp nhất."
Mễ Hòa trợn mắt nhìn cậu ấy một cái, tâm tư thiếu nữ tràn đầy, nói: "Em lúc nào cũng đẹp."
Luke gật đầu, nói tiếp lời cô: "Đúng đúng đúng, em lúc nào cũng đẹp." Sau đó cậu ấy không để ý đến Mễ Hòa nữa, bắt đầu cúi xuống vùi đầu vào cơm.
Mễ Hòa nhìn bộ dạng đói gần chết của cậu ấy, hỏi: "Cả ngày hôm nay anh chưa được ăn cơm hả?"
Luke nói: "Đúng vậy, rất bận rộn, uống nước bọt cũng không dám nữa."
Mễ Hòa nhớ tới khi còn bé cô tham gia đội biểu diễn tại đại hội thể dục thể thao do trường học tổ chức, giáo viên không cho uống nhiều nước vì sợ làm lỡ hoạt động. Cô rất đồng cảm với Luke, lập tức rót cho cậu ấy một cốc nước.
Khi Luke đã ăn uống no say mới nhớ liên lạc với Freddy, giọng nói của Freddy cũng có vẻ rất lười biếng, dễ nhận thấy là vô cùng mệt mỏi, Luke nói: "Tớ vừa ăn cơm em Tiểu Mễ làm cho tớ xong, cảm thấy tràn đầy năng lượng."
Freddy nói: "Tớ vẫn chưa ăn, tớ vẫn đang làm việc."
Luke nói: "Vậy bọn tớ đưa cơm đến cho cậu nhé?"
Freddy nói: "Cũng được."