Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 138 - Chương 138.

Chương 138. - Chương 138. -

Mễ Hòa tức giận nói với người bên cạnh: “Anh Luke, anh không được cười nhạo em.”

Luke nói: “Được, được, anh không cười nhạo em. Anh ra ngoài đi dạo có được chưa?” Nói xong, cậu ấy thật sự đi ra ngoài luôn.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, tiếng nhạc dễ nghe vẫn đang được phát, ánh sáng trong phòng hình như cũng trở nên dịu dàng hơn, bởi vì Mễ Hòa cảm thấy gương mặt anh Freddy càng lúc càng dịu dàng.

Đột nhiên, toàn bộ căn phòng rơi vào bóng tối.

Việc này khiến Mễ Hòa hoảng sợ, lúc này, Freddy ôm lấy cô, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, có anh ở đây.”

Sau đó, đèn trên trần nhà bỗng nhiên sáng lên.

Mễ Hòa không tài nào tưởng tượng được thế giới này lại có thể có cảnh sắc xinh đẹp tới vậy, Một vách tường đơn giản lại có thể biến thành một bầu trời sao.

Tất cả ngôi sao đều tỏa sáng rực rỡ, ánh sáng của nó thậm chí còn có thể chiếu lên người bọn họ. Căn phòng bị ánh sáng mỏng manh của những ngôi sao chiếu lên, khiến ánh sáng trên vách tường cũng trở nên lập lòe. Tuy rằng ánh sáng có chút yếu ớt, nhưng đẹp tới nỗi Mễ Hòa cảm thấy dường như tất cả những vì sao trong vũ trụ đều đang tỏa sáng lấp lánh vì cô ấy.

Mễ Hòa cảm thấy chỗ nào ở đây cũng đều có chứa ma lực. Freddy dùng sức ôm lấy cô, bên tai là giọng nói trầm thấp mị hoặc của anh. Cô không biết, anh Freddy có nghe thấy được tiếng trái tim đang nhảy lên của cô không?

Bỗng nhiên Mễ Hòa nói: “Anh Freddy, nếu bây giờ em đang mặc bộ váy xinh đẹp, em sẽ cảm thấy bản thân đang là một vị công chúa đấy.”

Freddy nói: “Vậy em chờ anh một chút.”

Sau đó, Mễ Hòa nghe thấy tiếng roẹt, anh xé rách cái rèm cửa sổ màu đỏ bằng nhung, kéo cái rèm nhung đó tới, quấn quanh eo cô, nói: “Xin lỗi, bây giờ chỉ có cái này thôi, em tạm thời chấp nhận nhé.”

Mễ Hòa vốn dĩ đang sợ hãi vì anh cứ thế xé rèm hoàng cung xuống, nhưng khi anh nghiêm túc xin lỗi cô, cô bỗng nhiên cảm thấy không còn sợ hãi nữa. Có lẽ, đây là sự đặc biệt của đêm tối, giờ phút này cô nên tận hưởng cảm giác vui sướng này mới đúng.

Mễ Hòa bật cười ha hả: “Bây giờ em cũng là công chúa đấy.”

Bàn tay to của Freddy nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, nói: “Em cười rộ lên vẫn đáng yêu nhất.”

Mễ Hòa nghe vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô cảm thấy tuy bình thường anh Freddy không hay nói mấy lời dễ nghe, nhưng lại là một người rất dịu dàng.

Mễ Hòa cảm thấy hình như cô đã hiểu biết anh Freddy nhiều hơn một chút.

Tối hôm đó, lúc Freddy ôm lấy Mễ Hòa xoay tròn, cô cảm thấy ánh sao trên kia hình như đều tập trung vào một mình cô, cái váy làm từ rèm cửa bằng sợi nhung vàng cũng có thể nở rộ thành một đóa hoa xinh đẹp.

Cô nghĩ rằng, cho dù cô là một người thường không có tư cách tham gia vũ hội của Hoàng tử, nhưng cô cũng có thời khắc vinh quang thuộc về riêng mình. Hạnh phúc của mỗi người đều không giống nhau, như anh Thần Thần sẽ càng đi càng cao hơn, mà một người thường nhỏ bé như cô, sẽ càng nỗ lực hơn để thực hiện giấc mơ nho nhỏ của bản thân.

Cô nghĩ tới những người vẫn luôn quan tâm mình như Trung tá Dương, Doro, Hannah, thậm chí cả anh Luke, anh Freddy, cũng vì muốn khiến cô vui vẻ mà làm rất nhiều chuyện, có thể được nhiều người yêu thương như thế, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Trong lòng Mễ Hòa vẫn thường hay tự ti vì mình là người bình thường, tuy rằng hiện tại vẫn không thể hoàn toàn tiêu tan, nhưng cũng đã phai nhạt rất nhiều.

Cô chỉ là một cô gái bình thường, cô không có dã tâm đi phá vỡ rào cản về giai cấp, cô thậm chí cũng không có sự siêu việt của người định hướng, cô chỉ cần nỗ lực thật tốt trong giới hạn năng lực của mình, không để lại tiếc nuối nào cho bản thân là tốt rồi.

Bởi vì cho dù bạn là người thường hay người định hướng, đều sẽ có con đường và hạnh phúc thuộc về chính mình.

Sau khi Freddy ôm Mễ Hòa nhảy xong điệu nhảy này, hai người dừng lại nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người kêu lên: “Cậu là ai đấy? Ở đây làm gì? Này! Nói cậu đấy, tên nhóc tóc trắng kia! Đừng có chạy!!” Sau đó là một chuỗi những bước chân dồn dập vang lên.

Mễ Hòa giật nảy cả mình, cảm thấy mấy lời anh Luke nói cái gì mà chỗ này sẽ không có ai đâu quả nhiên chẳng đáng tin chút nào! Cô nóng nảy kéo lấy tay Freddy, nói: “Chúng ta chạy nhanh đi thôi, đừng để bị phát hiện!”

Mễ Hòa nhanh chóng giật tấm màn nhung đỏ đang được thắt ở bên hông ra, tuy rằng cô có chút tiếc nuối, nhưng giấc mộng nào cũng phải tỉnh lại. Rốt cuộc cô không phải công chúa chân chính, cô chỉ là một cô gái con người bình thường nho nhỏ mà thôi.

Cô kéo lấy Freddy muốn chạy ra ngoài, thế nhưng anh giữ cô lại, nói với cô: “Anh đi ra ngoài xem tình hình trước.”

Anh vừa đi vừa sửa sang lại nút tay áo một chút, cho tới khi anh biến mất ở bên ngoài cửa, Mễ Hòa đã không còn nghe thấy tiếng động nào nữa. Không bao lâu sau, Freddy quay lại, kéo Mễ Hòa đi: “Đi theo anh.”

Bình Luận (0)
Comment