Vào lúc Luke chạy như điên, thở gấp như chó thì Mễ Hòa và Freddy cứ thế, tay trong tay đi vào thang máy. Lúc bọn họ lên tới mặt đất đã thấy Luke đang ngồi xổm bên cạnh mô tô phi hành mà thở dốc. Luke nhìn qua hai người bọn họ, nói: “Cậu cũng không giúp tớ một chút vậy.”
Mễ Hòa nói: “Anh Luke là kẻ lừa đảo lớn, anh còn nói cái gì mà chỗ đó không có ai tới chứ!”
Luke lẩm bẩm: “Ai cha, bình thường thật sự không có ai mà, ai mà biết tối nay xui xẻo tới như thế chứ?”
Mễ Hòa lại hỏi cậu ấy lúc nãy có chuyện gì không, Luke nói: “Không sao đâu, cùng lắm thì về nhà bị chú nhắc nhở thôi. Từ sau khi Taura được sinh ra thì chú cũng trở nên thích lải nhải lắm.”
Cậu ấy lại cằn nhằn Ngài Collins hai câu, rồi kéo Mễ Hòa lên mô tô phi hành. Mễ Hòa nhìn Freddy đang đứng ở đó, hỏi lại: “Anh Freddy không đi cùng với chúng ta sao?”
Luke nói: “Không được, nhà cậu ấy và nhà chúng ta không cùng một hướng.”
Mễ Hòa “À” một tiếng, sau đó cười nói với Freddy: “Cảm ơn anh, anh Freddy, tối nay em rất vui.”
Freddy nói: “Em vui là tốt rồi.”
Mễ Hòa cười tủm tỉm, mí mắt cong cong: “Anh Freddy, anh thật sự vô cùng, vô cùng tốt.”
Luke không vui: “Chẳng lẽ anh không tốt sao?”
Mễ Hòa nói: “Anh cũng tốt, anh Luke là người tốt.”
Luke nói: “Khen anh tốt cũng chẳng có lợi ích thực tế gì, làm nhiều đồ ăn ngon cho anh mới có lợi ích thực tế nhất…”
Cuộc trò chuyện của hai anh em kế này rất nhanh đã tan theo gió, mô tô phi hành cũng nhanh chóng biến mất.
Sau buổi lễ long trọng đó, đối với Mễ Hòa mà nói, sự thay đổi lớn nhất trong sinh hoạt của cô chính là cô càng cố gắng học tập hơn. Trước kia cô cũng có cố gắng, nhưng đó là kiểu cố gắng của một người bình thường chỉ để đuổi kịp chương trình học của người định hướng mà thôi; nhưng từ giờ về sau, cô lại càng cố gắng học tập hơn nữa, mỗi ngày, sau khi rời giường buổi sáng lập tức bắt đầu đọc sách, ở trong mắt Luke mà nói thì đó là: “Chịu sự kích thích nào đó rồi.”
Mễ Hòa chẳng thèm trả lời cậu ấy, có điều, tất cả mọi người trong dinh thự của nhà Collins đều bắt đầu trở nên bận rộn.
Sau buổi lễ long trọng, Hannah đã mấy ngày không về nhà, Doro thậm chí còn bận rộn hơn trước kia. Đã lâu rồi Taura không được thấy Hannah, lúc Mễ Hòa chơi cùng với cậu bé, cậu bé còn chỉ vào cô la: “Ma, ma, ma!!” Chị em hai người này khi còn nhỏ giống nhau tới cả việc phát âm không rõ chữ.
Sau đó, Taura thấy người mẹ ruột đang bận rộn của mình thông qua ảnh ba chiều, Mễ Hòa phát hiện ra Doro đi sớm về trễ mấy ngày nay cũng bận rộn trong phòng thí nghiệm với Hannah.
Sau khi Hannah an ủi Taura xong, còn dặn dò Mễ Hòa chăm sóc em trai, cũng phải chú ý thân thể.
Mễ Hòa cảm thấy từ sau khi Hannah sinh Taura xong, cô ấy càng ngày càng giống con người hơn, cũng càng ngày càng khiến Mễ Hòa yêu thích hơn.
Sau buổi lễ long trọng đó mấy ngày, hoa Hoàng hậu bị thúc dục dồn dập rụng đi, chỗ nào trên đường phố ở Mars cũng có thể nhìn thấy những cánh hoa rực rỡ rơi xuống. Trong hoa viên to bự của dinh thự nhà Collins, Mễ Hòa ngồi học dưới tán cây hoa Hoàng hậu thật lớn, gia tộc Collins dù sao cũng là gia tộc của Hoàng hậu, hoa Hoàng hậu ở đây thật sự đẹp vô cùng.
Mặt trời nhân tạo chiếu lên người vô cùng ấm áp, Taura ở trên mặt cỏ, bò qua bò lại xung quanh Mễ Hòa. Người máy mặc quần áo ở bên cạnh cẩn thận che chở cậu bé, Mễ Hòa nhận được thông báo Mộc Thần phát một tin tức trên thiết bị đầu cuối, ảnh chụp là một viên kẹo màu xanh lam phát sáng, cậu ta viết: “Thế mà lại rút được một viên kẹo “thất tình”, vừa chua vừa chát.”
Hóa ra cậu ta rút được một viên kẹo có màu xanh lam.
Mễ Hòa đóng thiết bị đầu cuối lại, tối đó cô nấu rất nhiều món ăn ngon cho Luke, bởi vì ngày hôm sau cậu ấy phải tới chiến trường Tây Nam. Nghe nói anh Freddy ở nhà, không thể qua được.
Ngày hôm sau, khi chia tay, Mễ Hòa và Ngài Collins cùng đi đưa tiễn Luke và Freddy. Hai người họ mặc quần áo của Hạ sĩ quan cấp bậc thấp nhất, trên cổ áo cài huy hiệu của Sĩ quan cấp tá. Nhưng hai người họ mặc quân trang màu đen điểm vàng và đeo phù hiệu như này trông rất anh tuấn.
Anh Freddy mặc quân trang đơn giản, càng làm lộ ra dáng người chân dài vai rộng của anh. Cúc áo nơi cổ áo bị anh tỉ mỉ cài tới nút cuối cùng, không có người thân nào đưa tiễn. Anh Luke nói tối qua đã tạm biệt nhau rồi nên hôm nay không tới nữa.
Cậu ấy cũng nói lời y như thế với Ngài Collins, chú ấy nói: “Đúng lúc ngày mai chú rảnh.”
Chú ấy nói tiếp: “Chú không tận mắt nhìn thấy cháu lên phi thuyền Hạ sĩ quan thì không yên tâm, sợ cháu lại lấy danh nghĩa của chú mà xông loạn vào hoàng cung.”
Luke lè lưỡi, việc cậu ấy xông loạn vào hoàng cung đã bị Ngài Collins quở trách vài ngày rồi, cậu ấy cảm thấy chú mình thật sự càng ngày càng thích lải nhải.
Ngài Collins còn nói cậu ấy phải cài hết nút trên quân phục, Luke chỉ có thể cúi đầu cài hết nút lại. Sau đó Ngài Collins vẫn không nhịn được mà dặn dò cậu ấy, chiến trường không phải trò chơi, mắt nhìn khắp nơi, tai nghe bốn hướng, hành động phải lanh lợi cơ trí một chút.
Thật ra Mễ Hòa lại rất hiểu tâm trạng Ngài Collins, bọn họ đang đưa tiễn người thân ra chiến trường.
Lúc này Freddy nói với Ngài Collins: “Cháu sẽ trông chừng cậu ấy.”
Ngài Collins nói với Luke: “Cháu cũng phải chăm sóc Freddy cho tốt, có biết không?”
Luke gật gật đầu.
Trong bầu không khí lưu luyến không rời đó, cuối cùng vẫn là sự chia ly. Sau khi nhìn Luke và Freddy lên phi thuyền, Ngài Collins dẫn theo Mễ Hòa rời khỏi đó.
Mễ Hòa quay đầu nhìn lại chiến hạm màu đen sắp đi xa, cầu nguyện cả hai người bọn họ sẽ được bình an.