Mộc Thần đưa cho cô một cái bọc nhỏ, Mễ Hòa hỏi cậu ta: "Là gì vậy?"
Mộc Thần nói: "Lên trên phi thuyền hãy mở ra xem."
Mễ Hòa gật đầu, còn nói: "Chờ khi anh đi học, em không thể tiễn anh được rồi."
Mộc Thần nói: "Không cần em tiễn, em tiễn anh thì chẳng phải là khóc đến mức cọ hết nước mũi và nước mắt lên người anh sao."
Mễ Hòa cả giận nói: "Nói bậy, sao em lại khóc ghê gớm như vậy chứ?"
Mộc Thần: "Dù sao thì từ nhỏ đến lớn em đều vậy cả."
Mễ Hòa bỗng nói với cậu ta: "Anh Thần Thần, em đã quyết định thi vào Đại học liên minh các hành tinh rồi."
Sau khi nghe xong, Mộc Thần nở nụ cười cực kỳ vui vẻ. Sau đó mới nói: "Với trình độ ngu ngốc của em, vậy thì phải tốn sức lắm đó."
Mễ Hòa nói: "Em sẽ cố gắng."
Mộc Thần nói: "Có vấn đề gì có thể hỏi anh, ai bảo anh xui xẻo chứ, từ nhỏ đã quen biết tên ngu ngốc là em."
Mễ Hòa nở nụ cười, má lúm đồng tiền ngọt ngào, nói: "Đúng vậy, ai bảo em may mắn vậy chứ, có thể quen biết được người giỏi như anh."
Mộc Thần nhìn cô, trong lòng hơi buồn, nhưng ngoài mặt lại nói: "Tên ngu ngốc nhà em nữa..."
Mễ Hòa lại nói: "Anh Thần Thần, em cảm thấy sau này anh sẽ rất lợi hại rất lợi hại!"
Mộc Thần nói: "Cái này còn cần em nói sao? Anh chắc chắn sẽ rất lợi hại."
Đã đến giờ lên phi thuyền, Mễ Hòa vẫy tay với bọn họ, tạm biệt từng người, Mộc Thần cũng vẫy tay với cô.
Chờ khi Mễ Hòa lên thuyền, mở cái bọc nhỏ Mộc Thần đưa cho cô ra. Bên trong là một bọc kẹo màu vàng, trên gói kẹo có viết "Vui vẻ sung sướng", thì ra kẹo màu vàng đại diện cho sự vui vẻ.
Mễ Hòa ăn một viên, cả người bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp từ bên trong cơ thể.
Doro cười nhạo cô: "Được rồi, bây giờ cháu càng giống một con đom đóm to, một loại côn trùng đã tuyệt chủng của Trái Đất."
Lời nói của ông ấy khiến Mễ Hòa tức giận, cô kéo Doro nhét cho ông ấy ăn một viên. Sau đó da thịt đỏ au của Doro cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp.
Mễ Hòa nở nụ cười, đắc chí nói: "Bây giờ, chúng ta đều là đom đóm rồi."
Rất nhanh phi thuyền đã bay lên , không nhìn thấy người trên mặt đất nữa.
Mễ Hòa cảm thấy anh Thần Thần vẫn là anh Thần Thần đó, thật sự là quá tốt.
Mặc dù trong lòng cô vẫn hơi chua xót, thế nhưng trong miệng cô rất ngọt.
Sau này, tất cả mọi người sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Sau khi trở về Trái Đất, Mễ Hòa bắt đầu tập trung vào việc học căng thẳng của lớp mười một. Sau khi lên lớp mười một, môn hóa học và vật lý đã trở nên khó hơn, thế là Mễ Hòa dứt khoát học tập trong phòng thí nghiệm của Doro vào ban ngày. Các nhà nghiên cứu khoa học ở đây đều là những người định hướng siêu việt, và họ đều đã nhìn Mễ Hòa lớn lên. Khi Doro không ở đây thì họ cũng có thể dạy cô học.
Ngay cả tiến sĩ Flaxen có mối quan hệ căng thẳng với Hannah cũng dịu dàng với Mễ Hòa hơn rất nhiều, có lẽ vì Hannah - đối tượng mà cô ta chán ghét đã rời đi nên cô ta bắt đầu đối xử với Mễ Hòa như một người dì bình thường.
Hôm đó, Mễ Hòa đang học trong phòng thí nghiệm của Doro, còn Doro thì đã lên mặt đất để thu thập mẫu vật. Mễ Hòa vừa làm xong một bài tập về sóng hấp dẫn, cô thấy hơi mệt nên đứng dậy vươn vai và uống chút nước, sau đó đi loanh quanh trong phòng thí nghiệm để xem mọi người có vật thí nghiệm gì thú vị không.
Lúc này, cô đột nhiên phát hiện tất cả các chị em cô dì trong phòng thí nghiệm đều đang xem thiết bị đầu cuối của mình, hơn nữa ai cũng cười tươi như hoa đào, thậm chí có người nửa dựa vào ghế và cười rất si mê.
Toàn bộ phòng thí nghiệm đều chìm trong một không gian màu hồng.
Mễ Hòa cũng đã lớn ngần tuổi này rồi nên khi nhìn trạng thái của những người chị này, cô biết họ đang kích thích hồi hải mã trong không gian ba chiều. Một lúc sau khi họ vượt qua cơn khoái cảm lên đỉnh thì họ sẽ bình thường trở lại.
Các vấn đề sinh lý ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn thật sự rất đơn giản, trực tiếp kích thích vào hồi hải mã của con người là có thể tạo ra cơn khoái cảm cực lớn trong vòng chưa đầy hai phút. Năm trăm năm trước, loài người còn đang nghiên cứu điểm A, điểm G và điểm H gì đó, làm sao để tạo ra cơn cao trào của sự huyền bí tột cùng, nhưng trong năm thứ ba trăm của lịch thiên văn, con người chỉ cần mất vài phút là có thể đạt được cơn khoái cảm tột đỉnh khi kích thích hồi hải mã.
Cho nên, đôi khi Mễ Hòa cảm thấy cuộc sống ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn thật sự rất tốt, không cần phải tự mình sinh con, cũng không cần nhờ người khác để giải quyết các vấn đề sinh lý, thảo nào độ hạnh phúc của người dân lại cao như vậy. Nếu từ khi sinh ra, cô không bị thiếu thốn cái ăn cái mặc, khổ sở học chương trình của người định hướng, mà chỉ đơn giản là một con người bình thường thì thật ra cô có thể sống rất hạnh phúc.