Cho nên chú Thượng tá và dì Flaxen lại ở cùng nhau sao?
Cô cảm thấy mình có chút không hiểu được khái niệm hôn nhân ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn, nếu đã thích ngoại tình đến vậy thì tại sao không thẳng thừng ly dị đi rồi muốn làm gì làm?
Cô nhớ đến vợ của Thượng tá - người đã trở về căn cứ để chăm sóc ngài Thượng tá sau khi anh Thần Thần vào đại học. Khi gặp Mễ Hòa, cô ta vẫn nở nụ cười thân thiện, có lẽ vì anh Thần Thần cuối cùng cũng thi đậu vào trường đại học lý tưởng, cho nên vợ của Thượng tá đã trở nên thoải mái hiền lành, không còn mang vẻ kiêu ngạo của người định hướng như trước đây.
Bây giờ vợ Thượng tá trông rất nhã nhặn, cô ta thậm chí còn lái tàu ngầm lên mặt đất để tắm nắng, điều này khiến Mễ Hòa cảm thấy vợ Thượng tá rất giống những người dì hàng xóm tốt bụng ở kiếp trước.
Sau khi biết chuyện ngài Thượng tá ngoại tình thì Mễ Hòa có chút thương xót cho vợ Thượng tá, cô rất phân vân liệu có nên nói cho cô ta biết chuyện này hay không, nhưng lại sợ mình sẽ phá hỏng hạnh phúc của cô ta. Sau đó, cô không nhịn được nói với trung tá Dương về chuyện này, trung tá Dương nói: “Đến con cũng đã nhìn thấy sao?”
Mễ Hòa nói: “Cha đã biết chuyện này từ sớm rồi sao?”
Trung tá Dương nói: “Cha biết, và trong căn cứ cũng có rất nhiều người biết chuyện này.”
Mễ Hòa: “Vậy vợ Thượng tá có biết chuyện này không?”
Trung tá Dương nói: “Cô ấy sao? Ngoài mặt thì giả vờ không hay biết, nhưng thực ra trong lòng biết rõ.” Sau đó anh ấy căn dặn Mễ Hòa đừng nhúng tay vào chuyện rối rắm của người lớn, anh ấy muốn bảo cô nên chăm chỉ học hành và đừng quan tâm đến chuyện vặt vãnh của người khác, nhưng anh ấy lại sợ sẽ gây áp lực quá lớn cho cô khi nhắc đến chuyện học hành.
Cuối cùng, người cha ngốc nghếch nói: “Mật Đường chỉ cần làm hết sức mình là được rồi, đừng tạo áp lực cho bản thân, cho dù con có như thế nào thì cha cũng yêu con.”
Mễ Hòa đột nhiên được cha rót nước ngọt đã lập tức quên đi chuyện vớ vẩn của ngài Thượng tá. Mặc dù cô sắp mười bảy tuổi rồi, nhưng cha vẫn yêu thương cô đến vậy, điều này khiến cô cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng lại rất vui.
Sau khi hai cha con trò chuyện vui vẻ với nhau thì chuyện này đã được cho qua.
Kết quả, vài ngày sau, Mễ Hòa nhìn thấy một phôi thai trong phòng thí nghiệm, lúc ấy dì Flaxen đang ghi lại các dữ liệu khác nhau của phôi thai, phản ứng đầu tiên của Mễ Hòa chính là: Mẹ kiếp, tại sao chú Thượng tá lại thích bày bằng chứng vụng trộm ra ngoài đến vậy chứ?
Phản ứng thứ hai là có phải chú Thượng tá rất muốn có đứa con thứ hai không?
Lại thêm vài tháng trôi qua, phôi thai này cũng dần lớn lên, nhưng vợ Thượng tá như thể không hề phát hiện ra sự thật vậy. Bởi vì Mễ Hòa đã nhiều lần nhìn thấy ngài Thượng tá từ trong phòng dì Flaxen bước ra, dường như ngài Thượng tá cũng chẳng thèm che đậy chuyện này nữa. Sau khi bước ra khỏi phòng, anh ta không hề nhìn xung quanh mà cứ thế sải bước đi, và cũng không quan tâm đến biểu cảm của những người xung quanh.
Chẳng mấy chốc lại đến Tết, đứa con thứ hai của nhà Thượng tá cũng lớn lên rất nhanh trong trụ nuôi cấy. Khi phôi thai được hơn năm tháng, Mễ Hòa đã nhìn thấy nó mọc ra lớp lông tơ màu xanh nhạt, trong trụ nuôi cấy trong suốt, nó thường xuyên vươn bàn tay nhỏ ra chống lấy màng bào thai đang bao bọc lấy mình.
Mễ Hòa cảm thấy nó thật hiếu động, nếu nó ở trong bụng mẹ thì chắc chắn sẽ là một đứa bé hoạt bát thường xuyên tạo ra thai động nhỉ? Đôi khi cô sẽ đi tới mở chút âm nhạc cho đứa bé thứ hai này, đứa bé thứ hai trông rất vui vẻ khi nghe thấy tiếng nhạc, bởi vì đôi tay nhỏ bé của nó sẽ đung đưa ở hai bên người.
Sau đó, khi đứa bé thứ hai được sáu tháng, Mễ Hòa thậm chí đã nhìn thấy đôi mắt màu xanh sẫm của nó. Cho dù cô biết nó không thể nhìn thấy cảnh tượng ở bên ngoài trụ nuôi cấy, nhưng Mễ Hòa vẫn cảm thấy kinh ngạc bởi đôi mắt xanh long lanh như mặt biển tĩnh lặng vào khoảnh khắc nó mở mắt ra, cô cảm thấy đôi mắt của đứa bé này thật đẹp.
Vài ngày sau, trong căn cứ đã xảy ra một chuyện lớn vô cùng giật gân.
Vợ Thượng tá mặc một bộ áo giáp cận chiến đến đánh ngài Thượng tá.
Diễn biến của vụ việc như sau, vợ Thượng tá lên mặt đất tắm nắng và hái những đóa hoa anh túc đỏ siêu to về, cô ta vừa ngân nga vừa cắm những đóa hoa vào bình, sau đó cô ta lại ném những đóa hoa héo úa vào thùng rác tuần hoàn.
Nhìn những đóa hoa khô héo bị xử lý này, vợ Thượng tá chợt lẩm bẩm: “Thật ra những thứ vô dụng thì nên vứt đi mới phải.”
Sau đó, cô ta đến kho vũ khí mượn áo giáp, lúc đó vừa hay người đang trực là trung tá Dương, anh ấy rất ngạc nhiên về việc vợ Thượng tá muốn mặc áo giáp, bởi vì anh ấy chưa từng nhìn thấy vợ Thượng tá mặc áo giáp trong nhiều năm. Lúc đó, vợ Thượng tá không nói rằng cô ta muốn đi đánh người chồng ngoại tình, mà chỉ cười tủm tỉm nói: “Tôi đã không luyện tập nhiều năm rồi, nên tôi muốn rèn luyện lại lần nữa.”
Trung tá Dương lịch sự hỏi: “Hồi đó chị đã học qua thứ này sao?”
Vợ Thượng tá nói: “Hồi đó tôi tốt nghiệp từ trường quân đội Alex.”
Trung tá Dương thật sự rất nể phục những người định hướng hở ra là tốt nghiệp từ các trường đại học giỏi giang, đó chính là trường Đại học quân đội Alex rất lợi hại đấy, vì Mật Đường đã từng nhắc đến nó.