Trung tá Dương chỉ cảm thấy lợi hại trong phút thoáng qua, sau đó anh ấy đã tìm cho vợ Thượng tá một bộ áo giáp của lính nữ, và hỏi cô ta có sử dụng kiếm không, vợ Thượng tá nói: “Tôi luôn cảm thấy thiếu gì đó khi mặc áo giáp mà không có kiếm quang.”
Sau đó, trung tá Dương đã ngu ngơ cung cấp vũ khí cho vợ Thượng tá, về sau anh ấy mới biết vợ Thượng tá mặc áo giáp, cầm kiếm quang đến xử lý ngài Thượng tá, lúc này trung tá Dương lẩm bẩm: “Hóa ra cô ấy thật sự tốt nghiệp từ trường quân đội à…”
Nghe nói cảnh tượng vợ Thượng tá đánh ngài Thượng tá rất đỉnh, cô ta cầm kiếm quang đi thẳng vào phòng thí nghiệm và nhìn thấy ngài Thượng tá và Flaxen đang âu yếm nhau, cô ta chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp túm cổ của anh ta rồi kéo ra ngoài.
Dù gì ngài Thượng tá cũng là một sĩ quan nên năng lực phản ứng nhanh cực kỳ, anh ta định đánh trả ngay lập tức, nhưng lúc này vợ Thượng tá đã mở kiếm quang ra và kề vào cổ của anh ta, sau đó nói bằng giọng điệu dịu dàng như xưa: “Tôi khuyên anh đừng có nhúc nhích, kiếm quang của tôi không có mắt, tôi có thể làm được chuyện gì thì anh là người biết rõ nhất sau ngần ấy năm mà.”
Giọng nói dịu dàng của cô ta bình tĩnh như thể đang hỏi ngài Thượng tá muốn ăn gì vào tối nay vậy, điều này khiến ngài Thượng tá không kịp phản ứng lại, để rồi bỏ lỡ cơ hội. Anh ta bị vợ Thượng tá kéo ra khỏi phòng thí nghiệm, sau đó bị cô ta ném vào tường, ngài Thượng tá ngã đến suýt hộc máu.
Vợ Thượng tá nói: “Đã hơn mười năm không chạm vào những thứ như áo giáp, cảm giác quen thuộc kém đi rất nhiều.”
Lúc này ngài Thượng tá còn cãi bướng: “Rốt cuộc em muốn làm gì?”
Vợ Thượng tá nói: “Chẳng lẽ anh không biết tôi muốn làm gì sao? Lần đầu tiên anh làm ra loại chuyện này là khi Thần Thần còn nhỏ, tôi không muốn nó bị ám ảnh nên tôi mới mặc kệ, bộ anh thật sự tưởng rằng tôi không hay biết gì sao?”
Dứt lời, cô ta đá vào người Thượng tá vẫn chưa bò dậy, theo những người có mặt lúc đó kể lại rằng những đòn tấn công của vợ Thượng tá đều rất tàn nhẫn, toàn là những đòn tấn công trực diện và chí mạng nhất, khác hẳn với những người phụ nữ bình thường.
Cho nên Mễ Hòa từ lâu đã cảm thấy rằng ngay cả những người định hướng trông hiền lành thì họ cũng không giống như vẻ bề ngoài, tính cách thật của những người định hướng này thực sự không thể phán đoán qua vẻ bề ngoài được.
Ngài Thượng tá bị đánh một trận nhừ tử đã trở nên ngoan ngoãn, anh ta đi quanh căn cứ với khuôn mặt sưng vù bầm dập, và không được làm chậm trễ công việc. Còn dì Flaxen thì không hề nhắc đến chuyện này, xem như cô ta và Thượng tá chưa từng quen biết nhau, cả hai đều nhắm mắt làm ngơ khi đi ngang qua nhau.
Mễ Hòa rất khâm phục những người lớn này.
Có lẽ đứa bé thứ hai kia biết được cha mẹ của mình kỳ lạ nên khi đứa bé thứ hai sắp được bảy tháng thì nó đã chết trong trụ nuôi cấy.
Mễ Hòa thấy cơ thể nhỏ bé của nó cuộn tròn lại và lơ lửng trong nước ối nhân tạo. Đã lâu như vậy rồi, cô gần như cũng đã nhìn nó lớn đến ngần này, không ngờ rằng bỗng nhiên cô phải đối mặt với cái chết của nó nên Mễ Hòa cảm thấy rất đau buồn.
Doro lộ vẻ ủ rũ, ông ấy khuyên Mễ Hòa: “Đừng buồn.”
Sau đó Doro nói tiếp: “Chúng ta đi chôn cất nó đi.”
Mễ Hòa gật đầu, rồi cùng Doro mang đứa bé này xuống biển sâu, Doro nói: “Mặt đất toàn là bức xạ, bác không muốn nó bị bức xạ làm đến xấu xí sau khi chết, cho nên hãy chôn nó ở biển sâu đi.”
Sau đó, Mễ Hòa và Doro đi tới rãnh biển của cua quỷ, Mễ Hòa tưởng rằng Doro sẽ chôn nó ở gần căn cứ, cô không ngờ lại chôn sâu đến vậy, nhưng làm vậy cũng đúng, chỉ có sâu như vậy mới không bị bức xạ.
Khi đến nơi, Doro mở thiết bị đầu cuối ra viết vài từ: “Ở đây đi.”
Mễ Hòa cầm xẻng và bắt đầu đào đất, những công cụ ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn đều rất lợi hại, giống như con dao làm bếp có thể điều chỉnh cao cấp mà cô đã từng sử dụng, xẻng đào đất này thật nhẹ nhàng như đang đào dưa hấu vậy.
Nhưng đây là lần đầu tiên Mễ Hòa sử dụng loại xẻng công nghệ cao này, cán xẻng vô tình chạm vào thiết bị đầu cuối trên cổ tay của cô rồi trực tiếp gửi tin nhắn yêu cầu liên lạc đi trong trường hợp cô không hay biết gì.
Tín hiệu ở dưới biển sâu ba nghìn mét hơi yếu, Freddy phải mất một lúc mới nhận được lời yêu cầu, anh còn tưởng Mễ Hòa đã xảy ra chuyện gì, sau khi nhấp vào cuộc liên lạc thì anh nhìn thấy hình ảnh ba chiều của Mễ Hòa và Doro hiện ra, hình như hai người họ đang đào thứ gì đó ở dưới biển sâu.
Anh nghe thấy Mễ Hòa nói: “Sâu như vậy đã được chưa?”
Doro nói: “Được rồi.”
Hai người cẩn thận chôn chiếc hộp đen được niêm phong đi, lúc này Mễ Hòa mới nói: “Hy vọng kiếp sau nó có thể đầu thai đến một gia đình tốt.”
Doro nói với Mễ Hòa: “Cháu không được có những suy nghĩ cổ xưa lạc hậu này, người Alex chúng ta tin vào tôn giáo chân lý. Bất kể ai trong vũ trụ, cuối cùng họ cũng sẽ chết rồi phân hủy, chỉ có chân lý là bất diệt! Còn việc luân hồi hay linh hồn trường tồn gì đó, đây toàn là những cặn bã của cổ địa cầu, cháu đừng học đến ngớ ngẩn đấy!”
Mễ Hòa cười hì hì và giải thích: “Cháu chỉ là cảm thấy tiếc thay cho đứa bé không thể đến thế giới này.”
Doro nói: “Xét từ góc độ sinh vật thì đây là chọn lọc tự nhiên, chung quy vì gen của nó vẫn là quá yếu.”
Lúc này, Mễ Hòa phát hiện thiết bị đầu cuối của mình đang nhấp nháy, nên cô mới nhận ra mình đang gọi điện cho Freddy. Cô luống cuống giải thích ở biển sâu rồi mới kết thúc cuộc gọi.
Khi Mễ Hòa và Doro từ biển sâu trở về, cô thấy dì Flaxen đang nhìn vào trụ nuôi cấy, nhưng cô ta không hỏi về đứa trẻ đã biến mất.
Mễ Hòa cảm thấy những người lớn này thực sự rất vô trách nhiệm.