(Từ chương này sẽ đổi ngôi ba của một số nhân vật vì nữ chính cũng lớn rồi)
Về diễn biến tâm lý của vợ Thượng tá trước khi đánh ngài Thượng tá, là Mộc Thần nói với Mễ Hòa.
Mễ Hòa vốn không muốn nói chuyện này với Mộc Thần, dù sao thì đây cũng không phải là chuyện tốt gì. Nhưng sau đó Mộc Thần nghe vợ Thượng tá nói chuyện này, anh ta bèn không nhịn được nhắc đến với Mễ Hòa, nói: "Thật ra thì anh hơi không hiểu được bọn họ, nếu đã vậy rồi, tại sao còn phải ở bên nhau chứ?"
Kết quả đằng sau sự kiện đó là tuy ngài Thượng tá bị đánh, anh ta cũng đàng hoàng hơn nhưng vợ Thượng tá không hề rời khỏi anh ta. Từ đầu đến cuối, thái độ của bà ta luôn là dịu dàng cười tủm tỉm, không chỉ dịu dàng cả khi đánh người mà sau khi đánh người cũng không hề vênh váo đắc ý. Đối với bà ta mà nói, chuyện này quả đơn giản như là thiết bị điện trong nhà bị hỏng, phải sửa chữa một chút vậy.
Khiến Mễ Hòa thật sự lau mắt mà nhìn vợ Thượng tá, càng nhận biết về bà ta nhiều hơn.
Ngay cả Trung tá Dương cũng nói: "Người phụ nữ này không tầm thường, cha đã sớm nhìn ra rồi."
Mễ Hòa nghĩ thầm: Đã quen biết hơn mười năm rồi, cha cũng chưa từng nói vợ Thượng tá là người lợi hại như vậy...
Đối mặt với cảm xúc của Mộc Thần, Mễ Hòa nói: "Có lẽ bởi vì bọn họ có đứa con là anh, thím rất xem trọng anh."
Mộc Thần bên trong video ba chiều im lặng. Từ nhỏ đến lớn, anh ta biết mẹ đã dồn bao nhiêu tâm sức vào mình, vậy nên anh ta mới cảm thấy mẹ cần gì phải sống như vậy chứ?
Trong thế giới này, có rất nhiều đứa bé quyên tặng được cha hoặc mẹ đơn thân nuôi dưỡng. Cha mẹ đa số là nuôi dưỡng trên cơ sở người máy bảo mẫu giám thị sinh nở an toàn. Có thể dành thêm chút quan tâm, yêu mến cho đứa bé mà thôi, phần lớn là sẽ nhìn thấy người máy bảo mẫu nuôi đứa con của loài người. Gia đình một nhà ba người, mẹ quan tâm anh ta cẩn thận, chu đáo như vậy thật sự rất ít.
Mộc Thần thở dài một hơi, bỗng không mong đợi về cuộc sống hôn nhân sau khi trưởng thành chút nào.
Kể từ khi Mễ Hòa và Mộc Thần gặp nhau ở Mars lần trước đến giờ đã gần một năm rồi. Sau đó Mộc Thần cũng không nói ra lời lúc đó bị Mễ Hòa ngăn lại nữa.
Mộc Thần nghĩ tới cuộc sống hôn nhân của cha mẹ mình, bỗng cảm thấy thật ra không nói ra chưa hẳn đã là một chuyện không tốt. Hôn nhân còn như vậy, người yêu cũng có thể nói chia tay là chia tay, còn không bằng quan hệ thân thiết như anh ta và Mễ Hòa bây giờ.
Anh ta lầm bầm một câu: "Không ngờ, lại bị người ngu ngốc như em dạy cho một bài học..."
Mễ Hòa chớp mắt: "Anh nói gì vậy, anh Thần Thần?"
Mộc Thần nói: "Anh nói sao em lại ngốc như vậy, còn phải thi vào Đại học liên minh các hành tinh, tranh thủ thời gian giải đề cho tốt đi!"
Mễ Hòa rũ vai xuống: "Em đã rất cố gắng rồi, thế nhưng tính giá trị phạm vi của sóng hấp dẫn, hành tinh đỏ khổng lồ, hành tinh trắng li ti, lỗ đen trong vật lý gì gì đó, sao lại có nhiều giá trị sóng hấp dẫn cần tính như vậy chứ? Đây rõ ràng là hiện tượng khoa học phát hiện mới ra năm trăm năm trước mà!"
Mộc Thần nói: "Năm trăm năm không ngắn, năm trăm năm trước sóng hấp dẫn còn được cho vào những phát hiện lớn cùng với từ trường đó, bây giờ chỉ yêu cầu chúng ta tính toán trên giấy trong cuộc thi mà thôi, ứng dụng trong thực tế đã được số liệu hóa hoàn toàn từ lâu rồi."
Mễ Hòa phiền muộn nói: "Anh Thần Thần, anh nghĩ em có thi đỗ được không?" Đối mặt với người bạn thân nhất từ thời thơ ấu của mình, Mễ Hòa lộ ra sự sốt ruột của thí sinh với học tập.
Mộc Thần cũng khá hiểu cho trạng thái của cô, cho dù anh ta là người định hướng ưu tú nhưng học tập trong thời gian dài cũng khiến người ta rất đau khổ. anh ta an ủi cô: "Có thể, anh cảm thấy em có ưu thế về tiếng Alex, em nói tiếng Alex còn trôi chảy hơn tiếng Đế Quốc, ngay cả tiếng địa phương của thầy Doro em cũng biết nói nữa..."
Mễ Hòa nói: "Đúng vậy, Dodo cũng bảo em thi vào chuyên ngành tiếng Alex của Đại học liên minh các hành tinh, bác ấy nói nếu em thi đỗ thì sau này có thể dịch một số bài viết bằng tiếng Alex."
Mộc Thần cũng tán thành: "Anh cũng cảm thấy em hợp thi chuyên ngành này, hơn nữa chuyên ngành này còn có cuộc thi bổ sung về khẩu ngữ tiếng Alex, có điểm cộng cho em."
Mễ Hòa gật đầu, nói: "Vậy em thi tiếng Alex!"
Mộc Thần nói: "Anh đợi em ở hành tinh Alex."
Mễ Hòa lại nói: "Nhưng em nhìn hang anh đang ở, thật thê thảm: "
Mộc Thần không thích nghe: "Hang gì chứ? Đây là phòng ngủ dưới đất!"
Mễ Hòa nói: "À, đúng, không phải hang, là tầng hầm ngầm."
Cô khiến Mộc Thần tức giận: "Em đừng tưởng rằng Đại học liên minh các hành tinh tốt hơn Trường quân đội Alex ở trong hoang mạc bao nhiêu. Mặc dù Đại học liên minh các hành tinh nằm ở trong ốc đảo lớn thứ hai của hành tinh Alex nhưng để tiết kiệm đất, phòng ngủ của bọn em được xây lên phía trên. Hơn nữa bình thường Alex có bão cát, mà phòng ngủ của bọn em là tòa nhà cao tầng đã có lịch sử ba trăm năm rồi."
Mễ Hòa nói: "Em vẫn chưa thi đỗ mà, anh nói vậy em còn thi thế nào nữa?"