Tay Trung tá Dương đang nắm lấy tay Hannah hơi khựng lại, sau đó ông ấy cười rộ lên. Khi Trung tá Dương cười đều sẽ khiến người ta cảm thấy Mễ Hòa thật sự là con gái của ông ấy. Sau đó ông ấy trao cho Hannah một cái ôm của con gấu bự, nhiều năm đã trôi qua, có lẽ quan hệ giữa hai người họ có thể trở nên thân thiết hơn trước kia. Không phải người yêu, không phải người thân, nhưng có thể là bạn tốt.
Trong bầu không khí hữu nghị như này, hai người họ đều ở bên cạnh Mễ Hòa, cùng cô tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học vũ trụ quan trọng nhất trong đời.
Vốn dĩ Doro cũng muốn đi cùng nhưng bị Mễ Hòa từ chối, chỉ là một cuộc thi mà thôi, không cần phải huy động nhiều người như thế đâu!
Sau đó Doro lại âm thầm nói với cô: “Tổng thanh tra chính của tinh hệ Mục Dương đã từng là học sinh của bác.”
Mễ Hòa lập tức hận không thể cúng bái Doro: “Doro, quả nhiên cháu không thể nào rời khỏi bác!”
Doro đắc ý ngẩng cái đầu hình quả trứng của mình lên: “Nhóc con loài người ranh mãnh nhà cháu!”
Tới khi bốn người cùng nhau lên phi thuyền, Mễ Hòa mới nhớ tới, hỏi Doro: “Bác dạy người học sinh kia từ khi nào thế?”
Doro ngẫm nghĩ rồi nói: “Khi đó bác mới hơn năm mươi, đang tuổi trai tráng…”
Mễ Hòa: = =
Quả nhiên, học sinh của Doro không có sống lâu được như ông ấy…
Nhưng mà, mọi người có thể cùng nhau đưa cô đi tham dự kỳ thi, Mễ Hòa vẫn rất vui vẻ. Đặc biệt là cô còn chưa từng được đi xa nhà với Trung tá Dương, cho nên lúc lên phi thuyền, phụ huynh nhà khác đều vô cùng gấp gáp giảng giải cho con cái mình một ít những việc cần chú ý trong kỳ thi, còn Trung tá Dương và Mễ Hòa đứng ở đài ngắm cảnh hai trăm bảy mươi độ nhìn cảnh sắc đẹp tuyệt vời của vũ trụ ở bên ngoài cửa sổ.
Vốn dĩ Hannah đã chuẩn bị rất nhiều những việc cần chú ý khi đi thi, nhưng tất cả đều bị người cha ngu ngốc Trung tá Dương bỏ qua.
Hannah trừng mắt với Trung tá Dương mấy cái, mới có thể kéo Mễ Hòa về lại. Bà ấy tỉ mỉ nói cho Mễ Hòa biết một vài việc cần chú ý. Trung tá Dương ở bên cạnh chẳng biết mình đã đắc tội bà ấy ở chỗ nào, ông ấy xoa xoa đầu Mễ Hòa, cùng nghe chuyện thi cử, tuy rằng bản thân chả hiểu ra làm sao cả.
Thi thoảng, Doro ở bên cạnh cũng nói xen vào, ví như: “Sao lại khác nhiều so với lúc thầy thi thế?”
Hannah âm thầm nhìn ông ấy một cái, là học sinh, bà ấy không dám nói thẳng với thầy mình: Thầy đi thi đã là chuyện của hai trăm năm trước rồi, Hoàng đế đã thay đổi tới hai đời rồi chứ đừng nói tới chế độ thi cử.
Tóm lại, Mễ Hòa cùng với ba người bọn họ tới hành tinh thứ chín của tinh hệ Mục Dương, đây là địa điểm thi thống nhất cho cả những tinh hệ gần đó.
Phi thuyền đáp xuống đất, Mễ Hòa lập tức nhìn thấy người địa phương của tinh hệ Mục Dương. Lúc cô ở Mars cũng đã từng gặp bọn họ, vóc dáng bọn họ đa phần cao tới ba bốn mét, tay dài, chân dài, ngay cả đầu cũng có thể có đường kính lên tới cả một mét. Tuy rằng bọn họ cao lớn, nhưng tính cách lại rất hòa bình, thân thiện.
Cái này khiến Mễ Hòa nhớ tới lúc cô tham dự lễ thành nhân của Thái tử ở Mars, dáng vẻ cái đầu to của đứa nhỏ tinh hệ Mục Dương buồn bã ủ rũ do ăn phải viên kẹo phát sáng màu đen. Mỗi lần cô nhớ tới hình ảnh đó thì đều nhịn không được mà bật cười.
Có điều chỗ bọn họ thi cũng không nhìn thấy đứa nhỏ người tinh hệ Mục Dương nào. Chỗ này đều là người tinh hệ Mục Dương đã trưởng thành, đối mặt với một lượng lớn người tới đây dự thi, bọn họ chỉ huy các phi thuyền đáp xuống và sơ tán dòng người rất có trật tự.
Nhóm người Mễ Hòa đi theo dòng người để ra ngoài, bỗng nhiên, cô nhìn thấy trong đám người có rất nhiều người gắn tay chân giả.
Trung tá Dương kéo tay Mễ Hòa lại, sợ cô lạc đường, ông ấy nói với cô: “Bọn họ là người Soros, nếu con nhìn thấy bọn họ thì nên cách xa một chút.”
Mễ Hòa nhớ tới những gì Hannah nói trên đường đi: “Bởi vì hành tinh Soros quá hẻo lánh nên cũng tới tinh hệ Mục Dương dự thi. Khi tới chỗ dự thi, con không được nhìn chằm chằm vào bọn họ, nếu con nhìn một người Soros lâu qua, bọn họ sẽ cho rằng con muốn chiến đấu với họ, do đó sẽ khiêu chiến với con.”
Mễ Hòa nghe thế, cảm thấy người Soros cũng rất nguy hiểm…