Sau đó, mọi người thấy cô gái tóc xanh bị mất một chân nhảy lò cò bằng chân còn lại vào máy quét phía trước, lần này cô ấy đã suôn sẻ bước vào phòng thi.
Sau khi bước vào phòng thi cuối cùng, mọi người đều ngồi trước một khoang thực tế ảo hình bán nguyệt màu trắng, trên cổ tay và đầu của họ đều được gắn thiết bị ba chiều.
Kỳ thi được tiến hành trong không gian ba chiều, thế giới của Mễ Hòa bỗng nhiên rơi vào một màu trắng tinh. Sau khi mở mắt ra, cô phát hiện hình như mình đang đứng trong một chiếc hộp lớn hình vuông màu trắng, sau đó đề thi xuất hiện trên bức tường đối diện.
Trong suốt quá trình trả lời câu hỏi, thậm chí không cần dùng đến một cây bút hay một trang giấy, chỉ một thân một mình với bộ não là được.
Trong đó yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng thở và nhịp tim của mình, điều này khiến Mễ Hòa cảm thấy kỳ thi đại học của năm thứ ba trăm lịch thiên văn đúng là kỳ thi dành cho một người. Trong hoàn cảnh này, chỉ có dựa vào chính mình mới có tác dụng.
Cô bình tĩnh lại rồi nhanh chóng bước vào kỳ thi.
Mỗi khi thi xong một môn thì cũng sẽ có người đưa cho một túi dịch dinh dưỡng, Hannah từng căn dặn rằng dịch dinh dưỡng này vô cùng quan trọng, nó có tác dụng chống mệt mỏi nên nhất định phải uống hết tất cả các túi.
Hơn nữa, mỗi khi thi xong hai môn, thiết bị ba chiều trên đầu sẽ khiến bộ não đi vào trạng thái ngủ sâu, tất cả các thí sinh đều sẽ bước vào trạng thái ngủ sâu ngắn ngủi dưới sự kích thích, rồi sẽ tỉnh lại để thi tiếp vào nửa tiếng sau.
Cho đến khi hoàn tất hơn mười môn thi thì mọi người mới bước ra khỏi phòng thi.
Sau khi Mễ Hòa trả lời xong câu hỏi cuối cùng và tháo thiết bị ba chiều ra, cô vẫn còn thấy hơi khó chịu và dường như trước mắt mình vẫn là một mảng trắng xoá. Một lúc sau cô mới cảm thấy khá hơn nhiều.
Khi lấy lại thiết bị đầu cuối của mình, Mễ Hòa lấy một viên kẹo ra đưa cho đứa trẻ tinh hệ Mục Dương rất tò mò kia, đứa trẻ do dự một hồi, nhưng vẫn âm thầm dùng màng tay dính lấy một miếng, sau đó nó lo lắng chớp mắt nhìn Mễ Hòa, có lẽ nó đang bày tỏ sự cảm ơn.
Mễ Hòa mỉm cười với nó, cô lấy kẹo ra và ăn một miếng, trong chốc lát, cả người cô bắt đầu phát ra ánh sáng màu xanh, những thí sinh ở xung quanh đang nhìn thí sinh người bình thường đang phát sáng này, có một số người định hướng thậm chí còn khinh bỉ nhìn cô, có lẽ họ cảm thấy: Nhìn kìa, có một tên ngốc người bình thường ăn kẹo phát sáng để nhắc nhở mọi người rằng cô ta chỉ là một con người bình thường.
Nhưng hiện giờ Mễ Hòa không hề quan tâm đến ánh mắt của những người này. Sau khi cô ra khỏi địa điểm thi, nhìn bầu trời trong xanh nhân tạo tươi đẹp, cô cảm thấy thậm chí đến không khí cũng vô cùng ngọt ngào. Mùi tự do phả vào mặt, cô vui sướng đến mức muốn hét lên một tiếng để giải tỏa. Kỳ thi người định hướng đã tra tấn cô hơn mười năm cuối cùng cũng kết thúc rồi!
Đúng lúc này, bỗng nhiên có ai đó chạm vào cô từ phía sau.
Mễ Hòa vừa quay đầu lại thì nhìn thấy hóa ra là cô gái tóc xanh có chiếc chân máy móc kia, lúc này cô ấy đã gắn lại chiếc chân máy móc về người mình, cô ấy hỏi Mễ Hòa: “Này, cô đang ăn cái gì vậy?”
Mễ Hòa lấy từ trong túi ra một miếng kẹo phát sáng đưa cho cô gái tóc xanh: “Cô muốn ăn không?”
Sau khi nhận lấy, cô gái tóc xanh mở gói ra và ăn miếng kẹo đó, chẳng mấy chốc thì cả người cô ấy phát ra ánh sáng màu xanh, cô ấy vui vẻ xoay vài vòng tại chỗ, như thể đang chiêm ngưỡng ánh sáng màu xanh của mình vậy, cô ấy lẩm bẩm: “Nếu phát sáng thì có thể thu hút những con chim bói cá đó…”
Sau đó, cô ấy hỏi Mễ Hòa: “Tôi có thể trao đổi với cô không?”
Ngay khi Mễ Hòa định nói rằng: Nếu cô muốn thì tôi có thể đưa hết cho cô. Cô gái tóc xanh lấy từ trong túi ra một túi lớn thịt khô rồi đưa cho cô, nói: “Đây là lương khô mà tôi đã chuẩn bị, tôi không ăn, tôi đưa hết cho cô.” Dứt lời, cô ấy lập tức lấy đi túi kẹo nhỏ trên tay Mễ Hòa.
Sau khi cô gái tóc xanh vui vẻ nhún nhảy rời đi bằng chiếc chân lò xo thì Mễ Hòa mới nhìn thấy dòng chữ trên miếng thịt khô bên trong: “Thịt chuột chũi.”
Mễ Hòa cảm thấy cái tên này rất nguy hiểm…
Đến khi lên chiếc tàu vũ trụ trở về Trái Đất, cô mở túi thịt khô ra, hình dạng của những miếng thịt khô này khiến cô suýt sợ hãi nhảy dựng lên, bởi vì những miếng thịt khô này trông rất giống thịt chuột sấy khô, trung tá Dương ở bên cạnh thậm chí còn nói: “Tại sao thứ này trông giống những con chuột trước khi biến dị vậy?”