Khi Mễ Hòa nghe thấy câu nói cuối cùng “mẹ rất tự hào về con” của Hannah, trong lòng cô đột nhiên xúc động và kêu lên: “Mẹ…” Cô lập tức ôm lấy Hannah, Hannah xoa đầu cô rồi nói tiếp: “Con đừng lo, vì con là con gái của Hannah Linley này, nên con chắc chắn sẽ làm được.”
Doro ở bên cạnh hắng giọng, rồi nói với Mễ Hòa một sự thật: “Nếu cháu thực sự thi rớt thì cháu có thể thi làm nghiên cứu sinh tiến sĩ của bác…”
Mễ Hòa cười ha hả, Dodo luôn không có chút nguyên tắc nào khi ở trước mặt cô, cô lại ôm lấy Dodo và cạ vào cái đầu to của ông ấy. Sau đó, cô mạnh dạn hùng hồn xông vào đám đông dưới ánh nhìn chăm chú của họ.
Sau khi bước vào bức tường đầu tiên, mọi người bắt đầu phân làn theo trường mà họ muốn đăng ký, thế là Mễ Hòa chợt cảm thấy xung quanh mình có nhiều người định hướng hơn. Trong phòng thi của Đại học liên minh các hành tinh, hầu hết đều là người định hướng, chỉ có vài người bình thường ít ỏi. Mặc dù trên mặt của người định hướng và người bình thường đều không có nhãn hiệu chú thích, nhưng cảm giác ưu việt vi diệu của người định hướng cũng khiến mọi người dễ dàng phân biệt được.
Khi đang xếp hàng kiểm tra mật mã gen, Mễ Hòa đã nhìn thấy cô gái tóc xanh Soros vừa nãy. Lúc đầu Mễ Hòa vẫn không để ý đến cô ấy, nhưng chiếc chân máy móc của cô ấy cứ phát ra tiếng lạch cạch khi đi lại, khiến cho nhiều người xung quanh cũng đang nhìn cô ấy, và Mễ Hòa đã nhìn thấy cô ấy.
Cô rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cô gái này ở trong khu vực thi cử của Đại học liên minh các hành tinh. Bởi vì trong cả phòng thi, tuy số người bình thường rất ít, nhưng người Soros thì cũng chỉ có một mình cô gái tóc xanh. Mễ Hòa thậm chí còn nhìn thấy người định hướng này thì thầm với người định hướng khác: “Ngu ngốc.” Cô không biết từ này đang ám chỉ số người bình thường ít ỏi trong phòng hay là cô gái tóc xanh kia.
Tuy nhiên, ở địa điểm thi có khá nhiều thủ tục kiểm tra nên mọi người cũng không có tâm trạng quan tâm đến người khác. Sau khi kiểm tra mật mã gen, tất cả mọi người đều phải giao nộp thiết bị đầu cuối và đồ đạc của mình. Thiết bị đầu cuối đã ở bên mình kể từ khi chào đời này, có lẽ trong cả đời người, nó chỉ phải rời khỏi mình vào một số thời khắc cố định và kỳ thi đầu vào giữa các hành tinh là một trong số đó.
Người thu thiết bị đầu cuối trong tay họ chính là vài đứa trẻ có chiều cao khoảng hai mét của tinh hệ Mục Dương, chúng khom cái lưng mềm như kẹo dẻo xuống, dùng bàn tay trông như màng ếch nhẹ nhàng chạm vào, thế là thứ trên tay Mễ Hòa đã bị nó dính chặt vào tay.
Trung tá Dương sợ Mễ Hòa căng thẳng nên ông ấy đã nhét một túi nhỏ kẹo phát sáng vào cặp của cô.
Đứa trẻ tinh hệ Mục Dương kia đã nhìn thấy túi kẹo, nó chớp đôi mắt to đen, Mễ Hòa thấy nó cũng khá dễ thương nhưng cô không dám đưa cho nó. Bởi vì nếu tiếp xúc quá nhiều với những người gác thi trước khi thi thì sẽ bị cho là gian lận, Hannah đã nhắc nhở cô về điều cần lưu ý này.
Sau khi Mễ Hòa giao nộp hết mọi thứ trên người và rà quét lại một lần nữa, để đảm bảo trên người cô không có chút thông tin dao động nào rồi mới cho cô vào phòng thi.
Tuy nhiên, khi Mễ Hòa đang bị rà quét, chiếc túi nhỏ của cô gái tóc xanh kia phát ra tiếng kim loại nặng trĩu lúc cô ấy ném nó lên bàn, mở chiếc túi nhỏ của cô ấy ra và phát hiện trong đó chứa đầy các loại vũ khí khác nhau. Khi màng chân ếch của đứa trẻ tinh hệ Mục Dương dính lấy những vũ khí này thì tất cả mọi người trong phòng thi đều đã thấy rõ những vũ khí đó. Một mình cô ấy lại mang theo mấy con dao găm, thậm chí còn có roi và những ám khí có hình thù kỳ lạ.
Điều đó khiến Mễ Hòa có một khoảnh khắc tưởng rằng Đại học liên minh các hành tinh còn phải thi cả môn võ thuật…
Sau khi giao nộp hết tất cả vũ khí, cô gái đó bỗng nhiên cúi xuống loay hoay với chiếc chân máy móc của mình, Mễ Hòa đoán rằng chắc cô ấy cũng có để vũ khí vào trong chân mình, nhưng cô chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, chiếc chân máy móc đã bị cô ấy tháo ra ngay tại chỗ, rồi ném lên bàn rầm một tiếng.
Đứa trẻ tinh hệ Mục Dương thu gom đồ đạc kia cũng sững sờ, nó chớp chớp đôi mắt đen tròn xoe của mình. Có lẽ đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy có người nộp chân, nó có vẻ hơi lúng túng, dùng bàn tay như màng ếch sờ vào cái đầu to tròn đen thui của mình, nó không biết nên làm sao.
Lúc này, người tinh hệ Mục Dương cao lớn ở bên cạnh đi tới cầm chiếc chân máy móc lên, đánh dấu ấn đặc biệt rồi mới cất chiếc chân vào trong một ô vuông.