Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 169 - Chương 169.

Chương 169. - Chương 169. -

Freddy đang nằm trong cabin y tế không hề biết, chỉ một chốc một lát như vậy thôi, anh đã bị Mễ Hòa cho đội nồi. Tới khi Mễ Hòa quay về thì cũng bưng cho anh cháo loãng và ít món ăn phụ. Cháo được hầm rất lâu, bên trên mặt cháo còn ít dầu nổi lên, nhìn vào rất kích thích cơn thèm ăn, món ăn phụ có hơi ít. Bây giờ Mễ Hòa không dám cho Freddy ăn đồ ăn biến dị, chỉ có thể chuẩn bị một dĩa da dưa hấu trộn với tương đậu nành thật ngon, còn chuẩn bị cho anh một chén canh trứng.

Mễ Hòa cảm thấy Freddy vừa mới khỏe lại, chưa thể ăn các đồ dầu mỡ nên không chuẩn bị quá nhiều. Nhưng đã vài ngày Freddy không được ăn đồ ăn bình thường, khi anh thấy mấy món ăn phụ tinh xảo này thì vô cùng muốn ăn, nhưng lúc này cơ thể anh còn yếu, Mễ Hòa đỡ anh ngồi dựa vào cabin y tế, rồi ngồi xuống bên cạnh đút anh ăn cơm.

Việc này thật sự khiến Freddy rất ngượng ngùng, anh đề nghị: “Hay là để người máy bảo mẫu chăm sóc anh đi…” Anh lớn từng này rồi, lúc trước cũng chỉ khi còn nhỏ mới có người ở bên cạnh chăm sóc, bây giờ lại bị em gái Tiểu Mễ mà anh nhìn lớn lên chăm sóc ngược lại.

Mễ Hòa nói rất chính đáng: “Trước khi anh Luke đi đã dặn em phải chăm sóc anh cho tốt. Em phải đảm bảo anh được chăm sóc tốt. Anh Freddy, anh không cần ngại đâu!”

Freddy nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Mễ Hòa, khiến anh có cảm giác kiên định không cho phép thương lượng, trong lòng anh cũng cảm thấy ấm áp, nói: “Được.”

Sau đó, Mễ Hòa bắt đầu tích cực thực hiện kế hoạch nuôi béo Freddy. Ba ngày đầu là cháo loãng, canh trứng, từ ngày thứ tư, Freddy lập tức cảm thấy cuộc sống của anh dường như đã được mở ra một cánh cửa sổ khác.

Một chén mì gà xé sợi nóng hổi, mì sợi được cắt vô cùng mảnh, thái rất đều tay, mà gà cũng được xé sợi tỉ mỉ, chỉ ngửi mùi thôi đã rất thơm rồi. Sau khi ăn một miếng, anh lập tức cảm thấy từ tim cho tới dạ dày đều được chữa lành, cả người giống như được ngâm vào trong nước súp gà nóng hổi, sợi mì vừa thơm vừa dẻo làm anh cảm thấy vị giác như đã được khởi động vậy.

Freddy cảm thấy bản thân không chỉ phiền Mễ Hòa chăm sóc mà còn khiến cô phải lao lực chuẩn bị nhiều đồ ăn phong phú như thế này, quả thật có chút phiền phức cho cô gái nhà người ta, anh đề nghị: “Hay em cứ để anh ăn thuốc dinh dưỡng, không cần phí sức như thế đâu.”

Mễ Hòa nói: “Không được, thuốc dinh dưỡng làm gì có vị gì chứ? Lại còn ăn không ngon nữa, ăn vào chẳng hạnh phúc chút nào.”

Freddy nói: “Ăn cái gì cũng không có quan hệ trực tiếp với việc có hạnh phúc hay không.”

Mễ Hòa nói: “Một người khi được ăn món ngon sẽ giúp người đó có cảm giác ấm áp hạnh phúc, như thể tất cả mọi chuyện phiền não đều theo vị ngon của món ăn mà biến mất. Anh Freddy, vừa rồi, lúc ăn chén mì sợ kia, có phải anh cảm thấy có thể thả lỏng cơ thể, cảm thấy rất thỏa mãn có đúng không?”

Freddy nói: “Đó là phản ứng do hormone, nói đúng hơn là, đó là phản ứng đặc hữu của con người sau khi tiêu hóa đồ ăn…”

Mễ Hòa ngắt ngang lời anh: “Anh Freddy, mì sợi ăn ngon không?”

Freddy nói: “Ăn ngon.”

Mễ Hòa lại hỏi anh: “Anh có muốn ăn món còn ngon hơn không?”

Freddy nghĩ nghĩ rồi thành thật nói: “Muốn.”

Mễ Hòa cười tủm tỉm nói: “Vậy là được rồi, anh không cần suy nghĩ tới những chuyện khác đâu.”

Freddy nhìn Mễ Hòa đang cười tủm tỉm, rồi bỗng nhiên nhớ tới, rất nhiều năm trước, khi bọn họ cùng nhau chơi đùa ở Lapra, Mễ Hòa mười hai tuổi lúc đó cũng cười tủm tỉm như thế này. Khi cô cười thật tươi, không hiểu sao lại khiến người khác không tự chủ được cũng vui vẻ theo.

Anh nói: “Được.”

Sau đó, Freddy bắt đầu cuộc sống bị Mễ Hòa chăm cho ăn.

Anh tiếp tục ở trong cabin y tế nghỉ ngơi mấy ngày, sau khi thể lực được khôi phục, anh đã có thể tự mình chăm sóc bản thân, hơn nữa còn có thể lên mặt đất để hoạt động. Nhưng mà Mễ Hòa cảm thấy trong thân thể anh được thay vào hai nội tạng bằng máy móc lạnh như băng rất không an toàn cho nên không cho phép anh đi lại nhiều.

Mễ Hòa nói: “Anh Freddy, trong cơ thể anh có hai nội tạng bằng máy móc, anh có cảm thấy lạnh băng không?”

Freddy nói: “Loại nội tạng bằng máy móc này đều có hệ thống tuần hoàn điều chỉnh nhiệt độ, sẽ không khiến em cảm thấy lạnh.”

Mễ Hòa nói: “À, em còn tưởng nó là kim loại lạnh băng, còn phải dựa vào nhiệt độ của con người để ủ ấm cho nó.”

Freddy: = =

Mễ Hòa cười hì hì nói: “Em là người nhà quê sống ở Trái Đất nha.”

Lời này khiến Freddy không nói được gì.

Nếu mà Luke ở đây thì chắc chắn anh ấy sẽ cười nhạo Mễ Hòa là đồ nhà quê.

Bình Luận (0)
Comment