Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 172 - Chương 172.

Chương 172. - Chương 172. -

Có điều mọi việc luôn không xảy ra như bản thân mong muốn, thiết bị đầu cuối của Freddy lóe sáng, nhưng mà nó không lập tức mở hình ảnh ra, sau khi anh mở xong, cô cũng không nhìn thấy hình ảnh ba chiều nào.

Freddy đối diện với không khí gọi một tiếng: “Cha.”

Sau đó, sắc mặt anh nghiêm trọng, hình như cha anh đang nói gì đó. Một lúc lâu sau Freddy mới nói: “Xin lỗi cha, nhưng đây là sự thật, bây giờ hẳn là áp dụng một vài phương pháp, kịp thời sửa chữa đúng vấn đề, cho dù con…”

Cha Freddy cắt ngang lời anh, lúc sau anh nói tiếp: “Con đã biết, con đang ở Trái Đất, bị thương một chút, đang tĩnh dưỡng.” Sau đó anh cúp điện thoại.

Mễ Hòa thấy sau khi Freddy cúp điện thoại xong cũng không nói chuyện với cô, cô gọi anh: “Anh Freddy!”

Freddy nói với cô: “Không sao đâu, em bận gì cứ làm đi.” Vẻ mặt anh rất bình tĩnh, căn bản không nhìn ra được dáng vẻ nghiêm trọng khi nhận điện thoại lúc nãy của anh. Nếu không phải Mễ Hòa vẫn luôn ở bên cạnh quan sát thì cô căn bản không nhìn ra bất kỳ dao động cảm xúc nào.

Có điều, Mễ Hòa đã từng nhìn thấy anh chân chính thả lỏng bản thân thì trông thế nào, cho nên bây giờ, mặc dù trên mặt anh rất bình tĩnh, Mễ Hòa vẫn cảm thấy trong đôi mắt ngọc lục bảo của anh ẩn chứa chút đau khổ.

Mễ Hòa hỏi: “Anh không sao chứ?”

Freddy nói: “Anh không sao.” Anh khựng lại một chút rồi nói: “Hay là, em để anh ở lại đây một mình một lát, có được không?”

Mễ Hòa lập tức đồng ý, nhường không gian lại cho anh. Nhưng cô cũng không đi xa, sợ anh có việc gì cần cô giúp đỡ.

Không qua bao lâu, Freddy đi ra, anh không hề chú ý tới Mễ Hòa gần đó, chỉ bước đi thật nhanh tới chỗ tàu ngầm bong bóng đang đậu sẵn. Sau khi anh vào tàu ngầm, đóng cửa khoang lại, tàu ngầm lập tức từ bệ bắn phóng ra ngoài.

Mễ Hòa thấy dáng vẻ anh như thế thì rất không yên tâm, cô cũng mở một tàu ngầm bong bóng khác, rồi xông ra ngoài.

Nhưng Freddy đi rất nhanh, Mễ Hòa bị lạc một lúc thì không thấy bóng dáng tàu ngầm của anh đâu nữa. Sau đó, cô đi một lúc về phía trước mới loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng tàu ngầm, rồi đi theo nó, giữ một khoảng cách không gần không xa, cũng không định quấy rầy anh.

Tàu ngầm bọt biển đi thật lâu, nước biển xung quanh càng trở nên sẫm màu hơn. Freddy đi tới một rãnh biển sâu, Mễ Hòa còn chưa từng đi tới chỗ sâu như thế này. Có một vài chỗ thậm chí tàu ngầm bong bóng còn phải bay qua, may là bây giờ kỹ thuật điều khiển tàu ngầm của Mễ Hòa cũng không tệ lắm.

Mãi tới khi bàn điều khiển của tàu ngầm hiển thị bọn họ đang ở chiều sâu năm ngàn mét dưới đáy biển, cô mới nhìn ra Freddy đã cho tàu ngầm dừng lại, nhưng anh không còn ở trong tàu ngầm nữa.

Mễ Hòa hoảng sợ, nhanh chóng dừng tàu ngầm lại, còn cố ý cầm theo một cái kiếm quang, chiều sâu năm ngàn mét dưới đáy biển làm cô có hơi sợ hãi.

Sau khi tàu ngầm hạ xuống, cách đó không xa, ở đáy biển đen tối, cô thấy được ánh sáng của trang phục bảo hộ, Mễ Hòa nhanh chóng chạy qua đó.

Ở độ sâu năm ngàn mét dưới đáy biển, ở một góc trong vũ trụ, cô thấy Freddy ngồi ở đó, vùi đầu giữa hai chân.

Cô chưa từng nhìn thấy một anh Freddy uể oải như thế này.

Anh Freddy mà cô quen biết, từ trước tới nay là đối tượng mà mọi người đều có thể dựa vào, là mục tiêu để bọn họ ngước nhìn. Trước nay anh vẫn luôn rất bình tĩnh và vững vàng, Mễ Hòa chưa từng nhìn thấy một Freddy bi thương tới như thế.

Cô cảm thấy không nên quấy rầy anh, đây là thời gian buồn bã của anh.

Nhưng Mễ Hòa cảm thấy anh như thế này khiến cô rất đau lòng. Cô cảm thấy nếu có một ngày nào đó, cô đau khổ tới mức muốn trốn xuống đáy biển sâu năm ngàn mét, có người cho cô một cái ôm thì hẳn là cô sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Sau đó, Mễ Hòa nhẹ nhàng đi tới bên cạnh anh, cánh tay cô cách trang phục bảo hộ xoa xoa đầu anh. Freddy ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt Mễ Hòa dưới lớp bảo hộ đang mỉm cười với anh, đôi mắt cong cong giống như trăng non, nhưng lại giống như thể đang nói: Anh Freddy, không cần đau lòng, em an ủi anh nha.

Freddy nhìn cô, ánh sáng từ trang phục bảo hộ của cô chiếu sáng cả hai người bọn họ, sau lưng vẫn là biển sâu tối như mực, toàn bộ biển đều chỉ có một màu đen, giống như cả thế giới này chỉ có hai người bọn họ.

Lúc này, Mễ Hòa ngồi xổm xuống, sau đó, tựa đầu lên vai anh, giống như lúc không có trang phục bảo hộ, hai người họ ở bên cạnh nhau, đầu chạm vào nhau.

Freddy biết, Mễ Hòa đang an ủi anh.

Thế nhưng mà, nếu an ủi thì cũng nên dùng cách của người trưởng thành chứ?

Sau đó, Freddy ôm chặt lấy Mễ Hòa, kéo cô vào trong lòng mình.

Cho dù cách nhau một trang phục bảo hộ, cho dù đang ở dưới biển sâu năm nghìn mét, cho dù xung quanh tối đen tới nỗi không thể nhìn thấy cảnh sắc kỳ quái của nơi này, Freddy vẫn có thể cảm nhận được Mễ Hòa trong lòng mình.

Mễ Hòa kinh ngạc một chút, cảm thấy anh Freddy cần một cái ôm nên cô cũng ôm lại anh.

Đây có lẽ là một tín hiệu, Freddy càng siết chặt lấy cô vào cơ thể anh.

Đầu anh vùi vào trong cổ cô.

Nếu có thể, xin hãy sưởi ấm anh.

Bình Luận (0)
Comment