Tuy Mễ Hòa chỉ thi đậu vào chuyên ngành Dịch dinh dưỡng có điểm số thấp nhất, nhưng cô cũng rất vui, cô chạy tới chạy lui trong căn cứ giống như chú sóc con bận rộn vậy. Cô chạy đi nói cho Doro biết trước, Doro liếc nhìn bảng điểm rồi nói: “Sao điểm thi tiếng Alex lại thấp hơn nhiều so với bác đã nghĩ vậy?”
Bây giờ Mễ Hòa cũng đã thi xong rồi, ai còn quan tâm đến câu trả lời trong đề thi là như nào chứ? Cô ôm và cạ mạnh vào cái đầu to của Doro, cạ đến Doro phải dùng bàn tay robot nhỏ bé ở bên cạnh vỗ cô: “Lúc trước bác đã nói với cháu rồi mà, con người sau khi lớn lên thì không được tùy tiện làm ra những cử chỉ thân mật như vậy với người khác!”
Mễ Hòa cười hì hì nói: “Thứ nhất, cháu vẫn chưa trưởng thành, thứ hai, bác không phải ai nào khác, bác là Dodo.” Dứt lời, cô hôn lên cái đầu to của Doro, sau đó vui vẻ chờ trung tá Dương về nhà.
Doro lẩm bẩm: “Cô nhóc loài người này, cứ như vậy thì sao mà học đại học được đây? Đúng là đáng lo mà!”
Mễ Hòa nói với Freddy: “Anh Freddy, em cảm thấy mình giống như đang nằm mơ vậy, em đã thi đậu vào Đại học liên minh các hành tinh! Đó là Đại học liên minh các hành tinh có tỷ lệ 98% người định hướng trúng tuyển đấy! Mà em chỉ là một con người bình thường thôi…”
Vào một giây trước, cô còn cười nói vui vẻ, nhưng vào giây tiếp theo thì nước mắt của Mễ Hòa đã tuôn rơi dữ dội, trên mặt lập tức giàn giụa nước mắt.
Không biết cô đã nghĩ gì khi nhìn vào bảng điểm, có lẽ cô nghĩ tới những cố gắng mà mình đã bỏ ra trong mười mấy năm qua, những chương trình học của người định hướng khó nuốt đó, nếu áp dụng những chương trình học này vào năm trăm năm trước thì có thể thi được mấy cái bằng tiến sĩ về rồi, nhưng ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn thì đây là chương trình học mà một người định hướng bình thường chỉ mất mười mấy năm để học.
Tuy nhiên, cô đã thi đậu rồi.
Mễ Hòa khóc lóc: “Em đã thi đậu rồi… Cho dù em chỉ là một người bình thường…”
Freddy nhìn cô lau nước mắt và vừa cười vừa khóc, anh lặng lẽ kéo cô vào lòng. Sau khi được anh ôm vào lồng ngực ấm áp thì Mễ Hòa không kìm được nước mắt rơi lã chã.
Một lúc sau, sau khi khóc xong, Mễ Hòa nhìn thấy nước mắt của mình dính đầy trên áo của Freddy, cô khá xấu hổ, dụi mắt nói: “Cảm ơn anh Freddy…”
Freddy nói: “Hôm đó, em cũng đã ôm anh.”
Nghe vậy, Mễ Hòa cảm thấy, ừm, đúng vậy, hôm đó cô cũng chủ động an ủi anh, cho nên bây giờ mọi người hòa nhau nhé.
Mễ Hòa nói: “Vậy lần sau anh buồn thì em vẫn sẽ an ủi anh.” Dứt lời, cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nên cô nói lại: “Không đúng, hy vọng anh sẽ không buồn như vậy nữa.”
Nhưng Freddy xoa đầu cô và nói: “Được, lần sau anh vẫn sẽ tìm em.”
Nghe vậy, Mễ Hòa gật đầu và cười vui vẻ nói: “Khi anh buồn thì em có thể an ủi anh, còn có thể nấu món ngon cho anh. Loài người tụi em đấy, sau khi ăn món ngon thì sẽ vui vẻ trở lại.”
Freddy nghiêm túc nói: “Em rất biết cách khiến người ta trở nên vui vẻ.”
Mễ Hòa nhảy lon ton đến bên cạnh Freddy như một cây con tươi tốt khi có chút ánh mặt trời chiếu rọi vậy: “Thật không?”
Freddy nói: “Thật.”
Anh nói tiếp: “Cho nên anh cũng hy vọng em có thể mãi vui vẻ hạnh phúc.”
Mễ Hòa nói với anh: “Em nhớ anh đã từng nói lời này với em.”
Cô nói tiếp: “Anh Freddy, anh thật sự rất dịu dàng.”
Freddy khẽ mỉm cười và không bình luận gì về bản thân.
Sau đó Mễ Hòa lại ghé sát bên người Freddy rồi bí ẩn nói: “Anh Freddy, tối qua anh có thử dữ liệu ba chiều không?”
Freddy liếc nhìn cô.
Mễ Hòa nói: “Anh nhìn em làm gì, em vẫn chưa trưởng thành mà nên chưa thể mua được dữ liệu ba chiều.”
Freddy nói: “Thế em rất muốn mua sao? Ngoài dữ liệu của Thái tử, em còn muốn mua dữ liệu của ai nữa?” Anh suy đoán rồi nói: “Chẳng lẽ là dữ liệu của Ditmar sao?”
Mễ Hòa buột miệng nói: “Em đã mua dữ liệu của hoàng tử Ditmar rồi…”
Vừa dứt lời thì cô lại thấy có gì đó không đúng nên vội vàng đính chính: “Ý em là khi các chị gái khác mua nó, em đã theo họ xem lướt qua vài cái.”
Freddy rõ ràng là không tin, Mễ Hòa lại chỉ trời chỉ đất thề thốt rằng: “Thật mà, sao em có thể không biết xấu hổ chứ? Em chẳng những chưa trưởng thành, mà em thậm chí còn không quen biết hoàng tử Ditmar, em không thể nào chấp nhận được việc thân mật với một người xa lạ. Hơn nữa, em cũng chưa xem đến khúc anh ấy cởi quần áo…”
Freddy: = =
“Khúc sau cậu ấy còn cởi cả quần áo sao?”
Mễ Hòa nghe thấy giọng điệu của Freddy rất bình tĩnh và nghiêm túc, nên cô nói: “Đúng vậy… Nhưng em chưa xem đến khúc đó thì đã xấu hổ tắt đi rồi.”
Freddy nhàn nhạt “ừm” một tiếng, sau đó anh không nhắc đến chuyện này nữa.
Đêm hôm đó, sau khi hay tin Mễ Hòa thi đậu vào Đại học liên minh các hành tinh, trung tá Dương kích động đến nước mắt tuôn rơi, nóng lòng muốn thắp hương cúng tổ tiên ngay lập tức, nói với tổ tiên của nhà lão Dương rằng: Cuối cùng nhà lão Dương cũng có một người thi đậu vào trường danh tiếng rồi!
Freddy quan sát cả quá trình và phát hiện hai cha con này đúng là siêu giống nhau… Lúc này, hai cha con cảm xúc dâng trào này thậm chí còn ôm nhau khóc một hồi, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của anh.
Freddy cảm thấy hai cha con nhà lão Dương không thật sự coi anh là người ngoài.