Mễ Hòa nói: “Đúng đúng, chính là tước vị này.” Cô thở dài một hơi: “Tước vị của Thái tử điện hạ càng nhiều thì càng không thể mở dữ liệu ba chiều.”
Freddy: = =
Sao mà cô cứ luôn muốn xem dữ liệu ba chiều của một người đàn ông vậy?
Rất nhanh, mai cua đã được nướng chín, gạch cua bên trong vô cùng nhiều. Lúc này hai người mở trang bị từ trường quanh người lên, sau đó mới mở mặt nạ của trang phục bảo hộ ra một chút, cầm cái mai cua to như cái chậu nhỏ lên, bắt đầu ăn. Cua này không cần nêm gia vị đã vô cùng ngon miệng, Mễ Hòa ăn tới nỗi miệng bóng nhẫy.
Sau khi ăn no, cô nằm thành hình chữ đại trên mặt đất để phơi nắng. Ánh nắng mặt trời ấm áp, bụng no căng, không cần học tập cũng không cảm thấy buồn lo, cuộc sống nhỏ này quả thật vô cùng tốt đẹp!
Hai người cùng nhau hưởng thụ thời khắc hạnh phúc ngắn ngủi này. Mễ Hòa nói chuyện phiếm với Freddy: “Đại học là nơi như thế nào ạ?”
Freddy nghĩ nghĩ rồi nói: “Là một chỗ thú vị.”
Hiển nhiên Mễ Hòa không hài lòng với đáp áp đơn giản như vậy, cô hỏi lại: “Anh không thể miêu tả cụ thể một chút sao. Ví dụ như khi anh sống ở Trường quân đội Alex ấy.”
Sau đó, Freddy miêu tả vài câu ngắn gọn: “Bọn anh đều ngủ dưới mặt đất, ban ngày nếu không đi học thì cũng là tới chỗ huấn luyện. Buổi tối còn phải học chương trình huấn luyện cơ giáp, Luke thì thích tham gia hoạt động của câu lạc bộ hơn.”
Mễ Hòa tò mò: “Anh Luke tham gia câu lạc bộ gì cơ?”
Freddy nói: “Câu lạc bộ cận chiến.”
Mễ Hòa nhớ lại dáng vẻ của anh Luke khi cầm hai cây đao chém quái vật máu đen. Cô cảm thấy anh ấy hình như cũng rất thích hợp với câu lạc bộ này.
“Vậy anh tham gia câu lạc bộ gì?”
Freddy nói: “Anh? Lúc đó anh đang huấn luyện để tiếp nhận Quang Giáp, không có thời gian tham gia hoạt động của câu lạc bộ.”
Nhắc tới Quang Giáp, Mễ Hòa lại nhớ tới chuyện anh bị thương. Rõ ràng anh vô cùng nỗ lực để trở thành người điều khiển Quang Giáp, thế nhưng kết quả lại ra như thế này.
Mễ Hòa thấy Freddy không nói gì, nghĩ anh đang đau khổ, cô vươn tay nắm lấy tay anh. Tuy hai người bọn họ cách nhau bởi trang phục bảo hộ, làn da không chạm được vào nhau, nhưng cô cảm thấy như vậy vẫn có thể an ủi anh, cô nói: “Anh Freddy giỏi giang như thế, cho dù ở bất kỳ lĩnh vực nào anh cũng đều sẽ trở thành người đứng đầu!”
Freddy nắm lấy tay cô, anh cảm thấy tay cô rất nhỏ, một tay anh có thể nắm trọn lấy. Tay cô cũng giống như người cô vậy, vừa mềm vừa nhỏ, khiến anh đặc biệt có suy nghĩ muốn cất vào trong túi mang đi.
Anh nói: “Anh ở trong lòng em thật sự tài giỏi tới thế sao?”
Mễ Hòa nghiêm túc nói: “Trong số tất cả những người em quen biết thì anh là giỏi nhất. Lúc ở bên cạnh anh, em cảm thấy không cần phải lo lắng chuyện gì cả, bởi vì hình như không có chuyện gì có thể làm khó anh. Ngay cả hôm đó, khi em bị cá lớn nuốt vào bụng cũng là nhờ có anh ở đó em mới không sợ hãi.”
Freddy cảm thấy từ nhỏ tới lớn anh đã nghe qua vô số những từ tán dương hoa lệ, nhưng chỉ có đáp án đơn giản nghiêm túc này của Mễ Hòa là khiến anh cảm thấy vui vẻ, cô gái nhỏ này thật là…
Bỗng nhiên anh nhớ tới khi Trung tá Dương uống quá nhiều chất gây ảo giác xong, sẽ bắt đầu khen ngợi Mật Đường nhà ông ấy là một tri kỷ nhỏ, là một cô gái ấm áp.
Ừ, tri kỷ nhỏ, cô gái nhỏ ấm áp.
Anh rất muốn bỏ cô vào túi rồi mang theo bên người.
Mễ Hòa lại hỏi anh: “Tương lai anh có tính toán gì không?”
Freddy nghĩ nghĩ, anh giơ tay che khuất ánh mắt chướng mắt trên đỉnh đầu rồi nói: “Anh muốn đi khắp mọi nơi thăm thú, Đế Quốc lớn như thế, anh muốn đi trải nghiệm một chút.”
Mễ Hòa cảm thấy anh Freddy đang đau lòng nên muốn đi du lịch điều chỉnh tâm tình một chút, vì thế cô rất tán đồng gật gật đầu: “Đúng vậy, phải sống thật vui vẻ, cuộc đời ngắn ngủi, vui vẻ sung sướng mới là quan trọng nhất.”
Freddy lẩm bẩm: “Cuộc đời ngắn ngủi…”
Mễ Hòa nghĩ lại, cuộc đời ngắn ngủi là việc của năm trăm năm trước, ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn, tuổi tự nhiên của con người tới tận một trăm hai mươi tuổi, hơn nữa, nếu sử dụng một vài khoa học kỹ thuật đặc biệt thì còn có thể sống được lâu hơn rất nhiều. Ví dụ như rót thật nhiều “hormone dầu vàng” của cá vàng Lapra quý giá vào người, thậm chí còn có thể sống tới hai trăm tuổi.
Cô sửa lời, nói: “Mặc kệ anh sống bao lâu thì phải sống vui vẻ mới có ý nghĩa. Nếu không thì cho dù anh sống dài thật dài, nhưng mỗi ngày đều buồn bực đau khổ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, đúng không?”
Freddy thở dài một hơi, nói: “Đúng vậy…”