Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 183 - Chương 183.

Chương 183. - Chương 183. -

Hôm đó, từ bãi biển trở về, Mễ Hòa và Freddy bưng về nhà một con cua biến dị to hơn một mét.

Mọi người lại quây quần bên nhau, cái bàn ở phòng khách nhà lão Dương ngay lập tức bị con cua to hơn một mét chiếm trọn, nên Mễ Hòa không nấu thêm món gì khác nữa, món chính là gạch cua nướng, mỗi người dùng muỗng để múc ăn và ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ.

Mễ Hòa thậm chí còn xử lý cả những con cua nhỏ mà cô mang về, cô dùng gạch cua và thịt cua của những con cua nhỏ để làm món bánh bao gạch cua, lớp vỏ mỏng hiện lên phần gạch cua màu đỏ và phần thịt cua màu trắng, mở một lỗ nhỏ ở chỗ gấp rồi cắm ống hút vào, mỗi người chỉ được ăn một cái bánh bao gạch cua, một chiếc bánh bao to bằng miệng bát, húp nước canh bên trong trước rồi mới ăn thịt.

Cảm giác khi ăn vào như thể đã nuốt trọn cả đại dương vào bụng vậy, vừa thỏa mãn lại hạnh phúc.

Sau khi uống quá nhiều chất gây ảo giác thì trung tá Dương lại bắt đầu buồn bã đau lòng: “Sau này Mật Đường không ở đây thì cha sẽ không thể ăn được những món ngon như vậy nữa, bây giờ Mật Đường vẫn chưa rời đi mà cha đã thấy rất không nỡ rồi.”

Thực ra vợ Thượng tá hiểu rất rõ về tâm trạng của trung tá Dương, bởi vì tâm tư của bà ta dành cho Mộc Thần không kém gì trung tá Dương dành cho Mễ Hòa, cho nên lúc này bà ta nói: “Kể từ khi con người trở nên sống lâu hơn thì con cái không còn là vật sở hữu duy nhất trong cuộc đời làm cha mẹ như chúng ta nữa. Chúng ta chỉ mới ngoài năm mươi, đang trong độ tuổi cường tráng, và bọn trẻ cũng đã lớn rồi, chúng nên có đường đời riêng của chúng, cậu cũng đừng lo lắng như vậy nữa.”

Trung tá Dương thở dài: “Mật Đường của tôi ngoan như vậy…”

Nghe vậy, Mễ Hòa vô cùng cảm động, cô suýt nữa lại bật khóc.

Vài ngày sau, Hannah từ Mars gửi một gói đồ lớn cho Mễ Hòa, đó là đồ chuẩn bị cho cô đến Đại học liên minh các hành tinh, nhưng không ngờ đó là một đống dụng cụ nhỏ, chẳng hạn như thiết bị điều chỉnh độ ẩm, trang bị trọng lực tùy thân, thiết bị điều chỉnh lệch múi giờ, thậm chí còn có máy đông khí ẩm, Mễ Hòa cầm máy đông khí ẩm lên quan sát một hồi.

Freddy ở bên cạnh nói: “Hành tinh Alex vô cùng khô hạn, cho dù có sử dụng máy đông khí ẩm để gom hơi nước trong không khí và biến nó thành nước thì hiệu quả cũng không lớn lắm.” Anh chỉ vào trang bị trọng lực và thiết bị điều chỉnh độ ẩm: “Hai cái này rất hữu dụng, bởi vì trọng lực của hành tinh Alex cao hơn Trái Đất gấp mười mấy lần, em sẽ không thể thích ứng được khi đột nhiên đến nơi đó.”

Ở dưới đáy của gói hàng là một chiếc hộp tinh xảo, Mễ Hòa mở ra nhìn thì lập tức “ồ” lên một tiếng, đó là một chiếc váy thun ruy băng màu đỏ! Trên đó kèm một tấm thiệp do Hannah viết rằng: “Mẹ hy vọng con sẽ lưu giữ được hình bóng đẹp nhất trong độ tuổi đẹp nhất của con.”

Mễ Hòa nhìn nó và chợt nhớ đến khi chị họ Lita thi đậu cấp ba, ông ngoại đã tặng một chiếc váy thun màu đỏ cho chị ấy. Lần trước khi Lita tham dự bữa tiệc khiêu vũ thành nhân của Thái tử, chị ấy cũng mặc váy đỏ, thực ra lúc đó cô đã khá hâm mộ.

Có lẽ Hannah đã nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của cô cho nên lúc này bà ấy đã tặng một chiếc váy cho cô. Vào năm thứ ba trăm của lịch thiên văn, chiếc váy cưới ren thủ công có thể trở thành vật gia truyền, cho nên một chiếc váy thun ruy băng màu đỏ thực sự là một món đồ vô cùng xa xỉ.

Nhưng điều quan trọng hơn cả điểm tín dụng chính là tấm lòng của Hannah dành cho cô, Mễ Hòa trân trọng tấm lòng này đến mức suýt rơi nước mắt khi ôm chiếc váy vào lòng.

Sau một hồi cảm động, cô mới cẩn thận cầm chiếc váy lên áp vào người để so sánh với cơ thể mình, cô vui vẻ xoay một vòng, hỏi Freddy: “Đẹp không?”

Freddy nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, mái tóc nâu mềm mại xõa trên vai, đôi mắt to biết cười kia hơi ươn ướt vì cảm động cho nên bây giờ trông thật long lanh, đôi môi hồng hào xinh đẹp như hoa Hoàng hậu của Mars.

Freddy chợt nhận ra cô bé mà mình quen biết từ khi còn nhỏ đã không còn là cô bé mười hai tuổi mà mình đã gặp ở Mars nữa.

Dù cho mấy ngày nay họ bên nhau cả ngày lẫn đêm, và anh cũng biết cô đã là cô gái mười tám tuổi, nhưng giờ phút này cô mặc váy đứng trước mặt anh là xinh đẹp nhất, khiến anh sâu sắc cảm nhận được trái tim của mình đang đập không ngừng.

Đôi mắt xanh đậm của anh trở nên sâu thẳm, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh, anh gật đầu và nói: “Đẹp, em đẹp lắm.”

Đôi mắt của Mễ Hòa cười đến cong như trăng lưỡi liềm vậy, cô vui vô cùng.

Buổi tối trung tá Dương về nhà và nhìn thấy Mễ Hòa đã đặc biệt mặc chiếc váy mới để ông ấy xem, người cha ngốc nghếch cũng khen con gái xinh đẹp, nhưng sau khi khen xong, trung tá Dương lại băn khoăn trăm bề. Ông ấy rất lo lắng đứa con gái xinh như hoa của mình sẽ bị tên đàn ông thối tha hay người đàn bà hoang dã nào cướp đi!

Trung tá Dương nghiêm túc nói với cô: “Mật Đường, con đã mười tám tuổi rồi, phải tự mình đi học đại học, cho dù cha có lo lắng cho con đến thế nào đi chăng nữa thì cha cũng phải để con một mình rời khỏi và sống xa cha. Cha có đôi lời nhắc nhở muốn nói với con, khi con một mình ở bên ngoài thì con đừng tùy tiện tin tưởng bất kỳ người đàn ông hay phụ nữ nào cả, đừng đặt sự an toàn của mình vào nơi nguy hiểm. Hãy thận trọng khi kết bạn, con đừng có thấy ai cũng tới kết bạn. Tuy con là đứa trẻ mềm lòng, nhưng con luôn rất có chừng mực, nên cha cũng rất hài lòng về điều này.”

Bình Luận (0)
Comment