Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 188 - Chương 188.

Chương 188. - Chương 188. -

Mễ Hòa ngước nhìn tòa nhà cao tầng phải cả ba trăm tuổi này, trước đó Mộc Thần có oán trách ký túc xá của Đại học liên minh các hành tinh là một nơi rất nguy hiểm, bây giờ khi nhìn được tận mắt nhìn thấy, cô cảm thấy những lời Mộc Thần chẳng khoa trương chút nào. Ký túc xá hai trăm tầng này giống như một tòa nhà được dựng lên bởi các hộp gỗ, có một vài tầng lầu nhô ra, một vài tầng lại lõm vào, kỳ lạ là nó vẫn không bị ngã sập, thật đúng là kỳ tích.

Ngoài cửa tòa nhà treo một bảng hiệu với đủ các loại ngôn ngữ ghi “Giống cái”, đây là ký túc xá của nữ.

Lita và Mễ Hòa nhận khóa phòng ngủ nhận diện gen, Mộc Thần bởi vì là nam nên chỉ có thể chờ ở dưới. Khóe miệng Lita nhếch lên, vẻ mặt đắc ý, rồi đi với Mễ Hòa vào thang máy đi lên lầu.

Tiếng thang máy kêu kẽo kẹt kẽo kẹt khiến Mễ Hòa cảm thấy thứ này không giống sản phẩm công nghệ cao ở năm thứ ba trăm lịch thiên văn, ngay cả thời đại của cô vào năm trăm năm trước cũng không có loại thang máy kêu vang như thế này đâu.

Hơn nữa, vào những lúc gió lớn, hình như tòa nhà lại còn lắc lư đong đưa nữa thì phải?

Phòng ngủ của Mễ Hòa nằm ở tầng tám mươi tám, vẫn là nhờ Lita sử dụng quan hệ để phân phối tầng lầu, bởi vì, theo lời chị ấy nói thì: “Nếu em ở từ tầng một trăm năm mươi trở lên, cho dù chỉ là một cơn gió ấm nhẹ thổi qua em cũng sẽ cảm thấy phòng mình lung lay một chút, nếu dưới lầu có ai đó ho khan một tiếng, em sẽ cảm nhận được sàn nhà bị chấn động.”

Mễ Hòa: = =

Này con mẹ nó quá nguy hiểm rồi!

Lita giúp Mễ Hòa gắn khóa nhận diện gen ở cửa, rồi đưa số liệu gen của Mễ Hòa vào. Cửa phòng 8804 mở ra, sau khi vào phòng, Lita giới thiệu cái giường trước tiên: “Cái này là dạng giường giống với khoang ngủ đông, có thể bảo vệ em khi có động đất hoặc tòa nhà bị sụp xuống thì nó sẽ bảo vệ em không bị thương tổn, hơn nữa còn có thể giúp em đi vào trạng thái ngủ mấy chục năm.”

Mễ Hòa nói: “Đây không phải là công dụng của khoang ngủ đông sao?”

Lita nói: “Đúng vậy, nó chính là khoang ngủ đông đấy, lỡ như em cảm nhận được là sắp sụp rồi thì em phải lập tức chui vào khoang ngủ đông để bảo vệ bản thân.”

Lita còn nói thêm: “Đây là kiến thức thường thức mà mỗi một sinh viên của Đại học liên minh các hành tinh đều phải biết.”

Mễ Hòa: = =

Trường đại học ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn tài giỏi như này sao có vẻ như còn không bằng trường học ở năm trăm năm trước nhỉ. Ít nhất năm trăm năm trước trường học không xây phòng ở nguy hiểm thế này, đây thật sự là tiết tấu lúc nào cũng chuẩn bị chạy nạn mà.

Lita còn nói: “Không sao đâu, em không cần lo lắng, tuy rằng mỗi học sinh đều phải học một khóa này, nhưng từ trước tới nay Đại học liên minh các hành tinh còn chưa từng có tòa nhà nào bị sập cả.”

Mễ Hòa gật gật đầu, lúc này bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, cô mở cửa ra, một cô gái người định hướng có diện mạo tiêu chuẩn đứng đó, nhìn qua có vẻ tầm mười sáu mười bảy tuổi, dáng vẻ nhỏ nhắn hơn Mễ Hòa. Nhưng lúc này cô gái đó hơi ngẩng cằm, nở một nụ cười lạnh lùng, thận trọng và xa cách của người định hướng, nói với cô: “Tớ là Trác Lam, lớp trưởng chuyên ngành thuốc dinh dưỡng, tớ ở phòng số 1.”

Trác Lam đưa cho Mễ Hòa một cái túi, nói: “Đây là nước được phát của hôm nay.” Nói xong cô ta đi mất.

Mễ Hòa mở túi ra thì thấy, nước? Cái này mà là nước cái quỷ gì chứ?

Đây rõ ràng là một con sâu lớn mà! Con sâu này trong suốt, trên đầu có hai cái râu, đằng sau có một cái đuôi nhỏ, trên người nó có bốn cái móng vuốt nhỏ, bởi vì nó trong suốt cho nên dễ bị bỏ qua.

Nhưng mặc kệ hình dáng nó thế nào, đây cũng là con sâu lớn bằng một bàn tay, hơn nữa còn là sâu sống, bởi vì cơ thể nó hơi ngọ nguậy, cái râu còn rung rung mấy lần.

Lita nói: “À, phát sâu nước một miệng nhỉ, đây là nước uống bốn năm sau này của em đấy, mỗi ngày trường học đều sẽ cung cấp bốn con sâu nước một miệng, em phải tiết kiệm một chút.”

Mễ Hòa chỉ vào con sâu nói: “Nước? Đây là sâu mà!”

Lita nói: “Về bản chất, nó không phải sâu, nó là sinh vật đơn bào lớn nhất hành tinh Alex, chất lỏng trong tế bào của nó có thể trực tiếp dẫn nước, so với nước của các dòng sông sống hay chất lỏng có trạng thái cố định ở Bắc Cực và Nam Cực thì nó phù hợp cho con người sử dụng hơn. Nếu em không uống nước từ chất lỏng trong tế bào này, em sẽ phải đối mặt với chuyện hàng ngày phải tới mạch nước ngầm lấy nước rồi lọc nước, cuộc sống bi thảm lắm.”

Chị ấy lấy một cái ống hút cắm vào chỗ lõm xuống giữa hai râu con sâu, nói: “Đây là miệng sâu, bình thường đều cắm ống hút vào đây.” Chị ấy đưa sâu lại gần Mễ Hòa: “Em uống thử một ngụm xem thế nào?”

Mễ Hòa run rẩy cầm lấy con sâu, sợ nó động đậy hoặc là bỏ chạy. Sau khi cầm nó trong tay, cô cảm nhận được nó rất mềm, giống như đang cầm một túi nhựa đựng nước vậy. Mễ Hòa cúi đầu, cẩn thận hút một ngụm nhỏ, sau đó phát hiện nước trong thân thể con sâu này có vị hơi mặn, nhưng cũng không quá khó uống, vẫn còn có thể tiếp nhận được.

Mễ Hòa và Lita ở trong phòng ngủ một lúc nữa thì ra khỏi phòng, bởi vì Lita và Mộc Thần còn khóa học buổi tối, sinh viên năm ba của Trường quân đội Alex lại càng bận rộn hơn bình thường, bọn họ có thể tự mình tới đón cô đã rất khó khăn rồi.

Sau khi Mễ Hòa tiễn hai người họ đi rồi quay về phòng của mình mới phát hiện con sâu để ở trên bàn rồi cắm ống hút vào kia vẫn còn đang động đậy.

Những tháng ngày đầu tiên của cô ở tinh cầu Alex bắt đầu rồi, phòng ở thấp bé, chỗ nào cũng là người định hướng xem thường người khác, còn có căn nhà ba trăm năm sắp sụp đổ này nữa, lại còn cả dùng sâu để uống nước của Đại học liên minh các hành tinh, thật đúng là một ngày khó quên của cô.

Bình Luận (0)
Comment