Mễ Hòa cảm thấy cô mãi mãi cũng không theo kịp tư duy của Luke.
Nhưng anh Luke lại nói: “Ai mà dám ăn hiếp em, em cứ báo tên anh – Luke Collins, anh giết chết bọn họ! Em cứ nói em là em gái anh, để anh xem thử ai dám bắt nạt em!” Sau đó cấp trên mới của người có khả năng giết chết mọi người – Luke, gọi anh ấy đi mất tiêu rồi.
Cuối cùng, Mễ Hòa gửi yêu cầu video ba chiều với Freddy, nhưng không có ai trả lời, chắc là anh Freddy đang bận nên không nghe được.
Một lát sau, trên thiết bị đầu cuối của Mễ Hòa xuất hiện thông báo của Đại học liên minh các hành tinh, trên đó viết: Sinh viên mới của chuyên ngành thuốc dinh dưỡng, Bích Đan Trương, bởi vì mang theo người máy bảo mẫu, làm trái với nội quy của trường học nên bị phê bình xử lý.
Một lát sau, Mễ Hòa nghe thấy ngoài cửa có tiếng khóc thút thít, rồi có ai đó mở cửa phòng đối diện ra. Mễ Hòa nghe thấy cô gái kia nói: “Mỹ Mỹ, đó không phải chỉ là một người máy bảo mẫu đơn thuần, đó còn là người bạn tốt nhất của tớ, vẫn luôn ở bên cạnh tớ từ nhỏ tới lớn.”
Mễ Hòa nghe thấy Trác Lam ở phòng số 1 nói: “Tớ là lớp trưởng, tớ không cho phép bất kỳ ai làm ảnh hưởng xấu tới lớp, hy vọng lần sau cậu không tái phạm nữa. Chúng ta tới đây để học tập, không phải tới để người máy phục vụ. Nếu muốn được thoải mái, hưởng phúc gì đó thì cậu về lại Mars đi.”
Sau đó, tiếng khóc thút thít kia không còn nữa.
Sau đó Mễ Hòa đi tắm rửa, cô thử tắm rửa bằng hơi nước trong truyền thuyết, trên trần nhà còn có một cái mặt nạ để phòng ngừa việc thiếu oxy dẫn tới không thở được…
Bây giờ rốt cuộc Mễ Hòa cũng đã đánh giá được việc này. Lúc nãy anh Thần Thần nói “sảng khoái” gì đó đều là lời vô nghĩa, nhưng mà “cả đời khó quên” thì đúng là sự thật. Hơi nước ập tới khiến cô trở nên hoảng hốt, đồng thời cô cũng biết mặt nạ ở trên trần nhà rủ xuống để làm gì. Sau khi cô giật mặt nạ ra, đeo lên mới có thể đứng trong hơi nước mà kỳ cọ bản thân,
Tuy rằng quá trình tắm rửa có chút khó khăn, nhưng hiệu quả vẫn không tồi lắm. Sau khi tắm xong, cô đi chưa tới mười bước thì nước trên người cũng đã bốc hơi, tóc đã khô, cảm giác vô cùng sạch sẽ. Cô không biết liệu bên trong đó có bỏ thành phần gì vào không.
Mễ Hòa nhìn qua sâu nước một miệng ở trên bàn còn dư lại một nửa nước, đành nhắm mắt lại uống vào. Nếu mỗi người đều phải uống nước bằng cách này thì cô cũng chẳng còn cách nào khác.
Trong sổ tay nhập học có nhắc tới loại sâu nước một miệng này, da sâu có thể tái sử dụng, sau khi phơi khô có thể lại đổ đầy nước vào trong con sâu. Sâu đã được đổ đầy nước rồi ném vào trong con sông thì nó vẫn có thể sống được. Mễ Hòa cảm thấy, người của tinh cầu Alex thật sự làm những việc vô cùng thiết thực để bảo vệ môi trường.
Mễ Hòa tắm rửa xong rồi, Shizuko lại gõ cửa phòng đưa đồng phục cho cô, đồng thời cũng thông báo buổi sáng tập hợp ở dưới lầu. Mễ Hòa nhìn Shizuko gõ cửa phòng ngủ khác. Người ở phòng 8806 là một cô gái tóc đen mắt đen, nghe giọng thì có vẻ chính là cô gái vừa mới bị tịch thu người máy, hơn nữa còn bị phê bình tới khóc – Bích Đan Trương. Bích Đan nói tiếng cảm ơn với Shizuko, đồng thời cũng nhìn thấy Mễ Hòa đứng ở cửa. Cô ấy không nói lời nào, nhút nhát, sợ sệt đóng cửa lại.
Shizuko gõ cửa phòng 8805 sát vách phòng Mễ Hòa, vẫn không có ai trả lời, cô ta nói: “Bạn học này còn chưa tới sao?”
Shizuko đặt quần áo và thuốc dinh dưỡng ở cửa rồi lại nói: “Có lẽ cậu ấy sẽ không tới.”
Mễ Hòa hỏi lại: “Tại sao vậy?”
Một giọng nói truyền tới từ cửa thang máy, cùng với đó là tiếng bước đi kẽo kẹt. Cô gái tóc xanh, đôi mắt màu đen, bên đùi phải là cái chân bằng máy móc. Cô ấy ngậm thuốc lá rồi nói: “Ai nói tớ không tới đấy?”
Mễ Hòa nhìn cái đầu xanh và cái chân máy móc kia, bỗng nhiên nhớ ra, đây không phải là cô gái người Soros mà cô đã gặp thi tham gia thi đại học toàn vũ trụ sao?
Cô gái tóc xanh nhìn lướt qua Shizuko và Mễ Hòa, vừa thiết lập khóa cửa nhận diện gen, vừa nói: “Trên đường tới đây phi thuyền có xảy ra một chút vấn đề.”
Shizuko nhìn thấy cô ấy cũng không thật sự dám nói cái gì, đành nói: “Nước, thuốc dinh dưỡng và đồng phục ngày hôm nay tớ đều đã để ở cửa phòng cho cậu.”
Cô gái tóc xanh ngậm thuốc lá rồi gật đầu. Shizuko đi mất. Mễ Hòa cho rằng cô gái tóc xanh đã quên cô, cho nên cũng xoay người về phòng. Thế nhưng bỗng nhiên cô gái tóc xanh lại hỏi: “Thịt khô ăn ngon không?”
Mễ Hòa xoay người lại, thấy cô gái tóc xanh vẫn đang nhìn cô. Cô nhớ rõ lần gặp trước, cô ấy có đen bịt mắt màu đen, có điều mắt cô ấy cũng rất đẹp, sau khi bịt mắt bị tháo xuống thì lại càng bùng nổ khí chất khí khái hào hùng của cô ấy.
Mễ Hòa thành thật nói: “Có chút đáng sợ nên tớ không dám ăn, cha tớ ăn rồi thì nói ngon lắm.”
Cô gái tóc xanh nhếch miệng nói: “Biết ngay là cậu không dám mà, nhát gan.”
Mễ Hòa nói: “Nhưng kẹo tớ đưa cho cậu ăn rất ngon.”
Cô gái tóc xanh nói: “Cũng được.”
Cậu ấy giơ tay ra với Mễ Hòa: “Được rồi, bé nhát gan tên cậu là gì?”
“Mễ Hòa Dương.”
Cô gái tóc xanh nhướng cặp lông mày dày rậm của mình lên, nói: “Tớ là Anitta Sauron.”
Anitta nói: “Cậu có thể quen biết tớ là vinh hạnh lắm đấy.”