Ngày đầu tiên vào Đại học, Mễ Hòa làm quen bốn người hàng xóm mới của cô, buổi sáng ngày hôm sau, cô gặp được người hàng xóm cuối cùng ở tầng của bọn họ.
Người hàng xóm mới này là một người Deutch. Mễ Hòa sắp xếp đồ đạc xong, đang định xuống tầng tập trung, vừa mở cửa ra thì nhìn thấy người hàng xóm là người Deutch cao khoảng một mét, có khuôn mặt vừa đen vừa tròn, còn buộc tóc bằng một cái nơ con bướm màu cầu vồng đang dùng bốn ngón tay thật dài rửa mặt.
Ừm, người Deutch rửa mặt.
Mễ Hòa thật sự không nhịn được mà nhìn thêm mấy cái, càng nhìn càng gục ngã, bởi vì người Deutch là một chủng tộc xem việc có càng nhiều nếp nhăn là càng đẹp!
Đôi mắt của người Deutch vừa tròn vừa to, nhưng không có lông mày, làn da xệ xuống, xếp chồng lên nhau. Trước kia Mễ Hòa đã cảm thấy bọn họ trông có hơi giống chó Sa Bì, nhưng làn da của người Deutch bóng loáng, không hoàn toàn giống loại chó Sa Bì.
Vậy nên khi mỗi lớp nếp nhăn rũ xuống lúc người Deutch rửa mặt, cô ấy cần bóc nếp nhăn của mình ra, rửa từng lớp một…
Hơn nữa, ở tinh cầu Alex này cũng không có nhiều nước, người hàng xóm Deutch này chỉ có thể dùng bọt biển cọ tới cọ lui, cuối cùng xịt bằng hơi nước, cũng xem như là đã rửa sạch…
Người Deutch kia nhìn thấy Mễ Hòa, nói một câu: “Chào buổi sáng, tớ tên là Đào Tử.” Mễ Hòa thấy giọng nói của cô ấy khá nữ tính, cô cảm thấy giới tính của một người Deutch chỉ có thể được phán đoán dựa vào giọng nói. Bởi vì thông qua tầng tầng lớp lớp nếp nhăn trên người Đào Tử, hoàn toàn không nhìn ra đặc điểm giới tính, phần ngực của phụ nữ Deutch cũng rũ xuống giống nếp nhăn, không thể phân biệt được đó là ngực hay nếp nhăn.
Mễ Hòa cũng nói tên, hơn nữa còn nhắc nhở cô ấy hôm nay phải tập trung để tham quan trường.
Đào Tử buồn bã nói: “Sáng nay tớ thức dậy rửa mặt từ lúc bốn giờ, đến bây giờ mới rửa được một nửa! Cái tinh cầu Alex chết tiệt này, không thể cho người Deutch bọn tớ một môi trường thoải mái để rửa mặt hay sao?”
Mễ Hòa tính thử, ừm, dậy từ bốn giờ, tính đến bây giờ là mất bốn tiếng để rửa mặt, vậy nếu cô ấy tắm thì mất bao nhiêu tiếng đồng hồ đây? Chẳng lẽ tối hôm qua lúc Shizuko gõ cửa, thật ra Đào Tử đang ở trong phòng, chỉ là đang tắm rửa thôi hả? Mễ Hòa không ngừng cảm thán, người Deutch đúng là một chủng tộc thích tắm rửa…
Lúc Mễ Hòa và Đào Tử đang nói chuyện với nhau, hàng xóm từ các phòng khác cũng đi ra. Lớp trưởng Trác Lam nhìn thấy Mễ Hòa, khẽ gật đầu xem như chào hỏi. Shizuko cười nhẹ với Mễ Hòa, sau đó theo sát Trác Lam. Tiếp đó là Bích Đan, người bị tịch thu người máy bảo mẫu ở căn phòng số 6, cũng đi ra. Bích Đan trộm liếc Mễ Hòa một cái, nhưng lúc Mễ Hòa nhìn về phía cô ấy, cô ấy lại nhanh chóng cúi đầu, cũng không nói chuyện với Mễ Hòa mà cúi đầu chạy ra ngoài.
Mễ Hòa tự hỏi trông cô đáng sợ lắm à? Đang định đi ra ngoài theo thì cửa phòng số 5 mở ra, Anitta tóc xanh xuất hiện, cô ấy nhìn thấy Mễ Hòa thì nói: “Yo, bé nhát gan.”
Mễ Hòa nói: “Tớ tên là Mễ Hòa, không phải là bé nhát gan.”
Anitta giật giật khóe môi: “Bé nhát gan còn biết tức giận cơ đấy?” Nói rồi cô ấy sải bước dài đi ra ngoài, thấy Mễ Hòa còn đang ngẩn người thì nói với cô: “Ngẩn người làm cái gì? Đuổi theo tớ đi chứ.”
Mễ Hòa ôm cặp sách “À” một tiếng, nhanh chóng đuổi theo Anitta.
Sau khi xuống tầng, Mễ Hòa đi lấy một gói dịch dinh dưỡng cho bữa sáng trước. Sau khi nhận phần của mình xong, Mễ Hòa nhìn Anitta đang sải bước đi đằng trước, cô nghĩ ngợi rồi lại lấy thêm một gói nữa, lúc tập trung, Mễ Hòa đưa gói dịch dinh dưỡng kia cho Anitta, nói: “Cậu quên lấy bữa sáng nè.”
Hiển nhiên Anitta không ngờ rằng sẽ có người để ý chuyện này giúp mình, cô ấy cười với Mễ Hòa, khen cô một câu: “Khá đấy bé nhát gan.”
Mễ Hòa không buồn sửa lại cho đúng nữa nên cũng không nói gì cả.
Bạn cùng lớp lục tục tập trung lại, lúc này Mễ Hòa mới gặp bạn cùng lớp của cô. Trong lớp có khoảng hơn hai mươi người, tỉ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng, chỉ có một bạn nam, đồng thời cậu ấy cũng là người bình thường. Bạn nam kia trông khá mảnh khảnh, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, nhưng tiếng của cậu ấy khá dễ nghe, không phải là giọng nam trầm ấm như Freddy mà là giọng nói lai giữa con trai và con gái.
Lúc chàng trai mảnh khảnh kia tự giới thiệu, cậu ấy nói mình tên là Dương Âm, Mễ Hòa cảm thấy cái tên này rất phù hợp với cậu ấy.
Trong lúc mọi người ngồi trên phi hành khí của trường, mọi người bắt đầu phần giới thiệu ngắn gọn về bản thân. Lớp trưởng Trác Lam nói trước, sau đó gần như đều phát biểu dựa theo thành tích, Mễ Hòa liếc nhìn một vòng, cảm thấy các bạn cùng lớp của cô đều đúng như lời Shizuko đã nói, đều là người định hướng.