Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 195 - Chương 195.

Chương 195. - Chương 195. -

Mễ Hòa phát hiện, bất cứ nơi nào thầy Ngư dạy hóa học đi qua, mặt đất đều hơi ẩm ướt.

Cô thật sự lo lắng thay cho thầy Ngư, ở nơi khô ráo như tinh cầu Alex này, làm sao anh ấy có thể giữ ẩm được nhỉ?

Sau đó, khi đi học, Mễ Hòa phát hiện thầy Ngư có một thiết bị luôn mang theo bên mình, hơn nữa cứ cách mười phút, anh ấy lại lấy một cái bình nhỏ ra xịt vào chân và đuôi của mình, sau khi xịt xong, cơ thể của anh ấy trở nên sáng bóng.

Mễ Hòa nhận thấy chất lỏng mà anh ấy xịt là một loại chất nhầy đặc biệt, có thể giữ độ ẩm trên người thầy Ngư, cảm thấy thứ này thật thần kỳ. Cô mới đến đây hai ngày đã cảm thấy người ngợm khô khốc, cô đang suy nghĩ về việc phải làm sao để kết thân với thầy Ngư, hỏi xem anh ấy đã mua ở đâu.

Cô vừa cố gắng làm thân với thầy Ngư thì tròng mắt nhô lên trên đầu thầy Ngư đã nhìn thấy Mễ Hòa đang làm việc riêng, đôi mắt to kia lườm Mễ Hòa vài lần khiến cô sợ tới mức nhanh chóng tập trung tinh thần nghe giảng.

Điều khiến mọi người sợ hãi thầy giáo cá dạy môn dinh dưỡng hóa học này nhất chính là đôi mắt lồi ra trên đầu anh ấy, chúng nó có thể xoay tròn 360 độ, cho dù thầy giáo xoay người đi thì anh ấy vẫn có thể biết được sau lưng đang xảy ra chuyện gì.

Thậm chí Mễ Hòa còn nghi ngờ không biết liệu có phải vì kỹ năng này nên anh ấy mới được mời làm giáo viên hóa học hay không.

Ngay từ khi bắt đầu học lớp dinh dưỡng hóa học này, hiếm khi Mễ Hòa nghi ngờ nhân sinh. Rõ ràng cô đã thi đậu Đại học rồi, phải được thả lỏng một chút, bắt đầu cuộc sống thú vị mới phải. Nhưng sau một tuần học chuyên ngành thuốc dinh dưỡng, Mễ Hòa bỗng nhớ tới lời chị họ Lita đã từng nói: “Học chuyên ngành thuốc dinh dưỡng rồi sẽ biết mình có thông minh hay không…”

Sao cuộc sống Đại học buồn chán này lại giống như sự nối tiếp vô tận của năm lớp mười hai thế nhỉ?

Vài ngày sau, vào buổi tối, lớp trưởng Trác Lam gửi một tin nhắn trong nhóm ba chiều của lớp: Để chào đón tân sinh viên, trường học sẽ tổ chức bữa tiệc dành cho tân sinh viên, những sinh viên tham gia biểu diễn sẽ được tặng điểm tùy thuộc vào tiết mục của mình, hi vọng mọi người tích cực tham gia.

Sau khi tin nhắn hiện lên, lập tức nghe thấy ding một tiếng, có ai đó đã đăng ký, Mễ Hòa nhìn thấy đó là Anitta ở phòng bên cạnh. Một lúc sau, Đào Tử là người Deutch cũng đăng ký.

Ngày hôm sau, lúc đi học, Mễ Hòa nghe thấy có người nhỏ giọng thì thầm: “Người Soros kia cũng đăng ký, người như cậu ta chẳng lẽ còn có thể lên sân khấu nhảy múa được chắc? Chân cẳng làm gì linh hoạt đâu.”

Mễ Hòa thấy Anitta như không nghe thấy, đang cúi đầu đọc sách. Là người Soros duy nhất trong lớp, Mễ Hòa cảm thấy Anitta rất cố gắng học tập, cô thường thấy cô ấy ở thư viện đến tận đêm khuya mới về, hơn nữa tiếng lạo xạo do đôi chân máy móc của cô ấy phát ra cũng khiến người ta khó có thể bỏ qua.

Buổi chiều không có tiết, Mễ Hòa cũng định tới phòng tự học ở tầng tám mươi để học, bây giờ cô nghe thấy tiếng hát rất lớn truyền đến từ phòng bên cạnh. Ván cửa của tòa nhà ba trăm năm tuổi sắp sụp tới nơi vốn không thể ngăn được âm thanh kia, Mễ Hòa nghe thấy Anitta đang hát: “Là một người đàn ông đích thực… Là một người đàn ông đích thực la la la…”

Cả tầng đều có thể nghe thấy, Đào Tử vốn đang mở cửa ra cũng lập tức đóng cửa lại.

Mễ Hòa: = =

Cô bỗng nhớ tới cái gọi là “Đàn ông đích thực” mà Anitta đã nói trên phi thuyền, càng hiểu thêm về người bạn cùng lớp mới này.

Buổi tối, Mễ Hòa ôm sách vở về phòng, vẫn còn nghe thấy Anitta đang luyện giọng trong phòng, trông có vẻ đang rất nghiêm túc chuẩn bị cho tiết mục.

Sau khi Mễ Hòa dùng hơi nước tắm rửa một lần nữa, cô ngồi xuống bàn vừa xem thiết bị đầu cuối vừa uống sâu nước một miệng. Sau bao nhiêu ngày sống cuộc sống như vậy, cô đã có thể thích ứng với sâu bọ, nhưng khi uống nước, nếu như con sâu vẫn ngọ nguậy, cô vẫn muốn ném sâu nước một miệng xuống đất ngay lập tức.

Lúc này, Freddy cách xa mấy trăm nghìn năm ánh sáng nhìn thiết bị đầu cuối trên tay, trước mắt là ảnh chụp ba chiều của Mễ Hòa, anh nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm của Mễ Hòa, khẽ nhắm mắt lại.

Xung quanh anh tối đen như mực, thậm chí không có chút âm thanh nào, như thể là một góc bị thế giới lãng quên, thế giới bỗng chốc chỉ còn lại một mình anh.

Vừa yên tĩnh vừa cô đơn.

Anh cho rằng anh vẫn có thể tìm được cảm giác bình yên như khi ở trong biển sâu của Trái Đất.

Nhưng cuối cùng, khi thiết bị đầu cuối nhắc nhở anh “Có muốn kết nối ba chiều hay không?”, anh vẫn không gửi lời mời ba chiều.

Bình Luận (0)
Comment