Sau khi khai giảng, mấy vấn đề như cô bị bạn học là người định hướng khinh thường, việc học hành khó khăn, không biết sau này sẽ làm gì như đã tan biến. Có người thân và bạn bè ở bên, người định hướng, dinh dưỡng hóa học khó khăn gì đó xuống địa ngục cả đi!
Sau này cô chỉ muốn mở một tiệm cơm nhỏ mà thôi, việc bếp núc đâu cần phải nấu trên bàn trong phòng thí nghiệm hóa học đâu!
Nghĩ tới đây, cơn nghẹn của mấy ngày đi học vừa rồi đều được giải tỏa.
Cô vung tay lên, nói: “Chúng ta nấu một ít món ăn ngon để chúc mừng đi.”
Doro chỉ vào phòng bếp rồi nói: “Nấu cho bác một bữa cơm đích thực của tinh cầu Alex nhé.”
Mễ Hòa vui vẻ nói: “Được ạ!”
Ở đây, Doro có thể trực tiếp sử dụng mạch nước ngầm của Alex, nhưng Mễ Hòa không ăn được loại nước sông này, vậy nên cô làm riêng cho ông ấy một phần. Lúc Doro ăn cơm, Mễ Hòa ngồi bên cạnh uống dịch dinh dưỡng, mặc dù dịch dinh dưỡng không ngon, nhưng cô vẫn vui vẻ uống.
Sau đó Doro chỉ vào đống hành lý của mình, nói: “Được rồi, đồ ăn của cháu ở trong vali ấy, trung tá Dương bảo bác mang cho cháu, cháu tự tìm đi.”
Mễ Hòa mở cái vali cỡ siêu to của Doro ra, bên trong chỉ toàn là đồ ăn của Trái Đất. Trung tá Dương đưa cho cô nửa thùng nước, còn có đậu phộng cay mà Mễ Hòa chuẩn bị cho ông ấy, Trung tá Dương mang đến cho cô hết.
Mễ Hòa thấy cha quan tâm mình như vậy, cảm động tới mức suýt chút nữa lại bật khóc.
Buổi tối, cô mang đồ về phòng ngủ, cảm thấy vô cùng ấm lòng, không giống với tinh cầu Alex vừa khô ráo vừa cô đơn này.
Buổi tối, cô gọi ba chiều cho Trung tá Dương, hai cha con đều cảm động khi nhìn thấy hình ảnh ba chiều. Trung tá Dương rất vui khi nghe Mễ Hòa kể những chuyện xảy ra trong ngày, Doro tới tinh cầu Alex, ông ấy cũng yên tâm hơn nhiều.
Hôm đó, trước khi kết thúc cuộc trò chuyện, Trung tá Dương nói: “Mật Đường, cha cảm thấy sau này con cũng phải đối xử tốt với giáo sư Doro như con đối xử với cha vậy.”
Mễ Hòa nói: “Cần cha nói chắc? Dodo tốt lắm.”
Trung tá Dương nói: “Đúng vậy, mặc dù ở thời đại này, tình cảm dưỡng dục và lòng hiếu thảo đã phai nhạt. Nhưng khi ở Trái Đất, gia đình chúng ta là người châu Á, vẫn phải biết ơn, biết hiếu thảo.”
Mễ Hòa gật gật đầu, trung tá Dương nói tiếp: “Từ nhỏ con đã làm rất tốt chuyện này, cha không nói nhiều nữa.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với cha, Mễ Hòa cảm thấy ấm lòng, cô muốn tâm sự với bạn bè và người thân của mình. Nhưng buổi tối Mộc Thần và Lita phải đi huấn luyện, Mễ Hòa nghĩ ngợi, thế là gửi lời mời ba chiều cho Freddy. Lần trước sau khi cô gửi lời mời thì không được hồi đáp, sau đó anh Freddy cũng không trả lời cô, anh bận lắm sao?
Gửi lời mời ba chiều một lúc lâu, Mễ Hòa cho rằng Freddy lại không nhìn thấy, cô vừa định rút lại thì bỗng nhiên kết nối được, hình ảnh ba chiều của Freddy lập tức bắn ra.
Mấy ngày không gặp, Freddy mặc một bộ đồ màu đen, khi anh nhìn về phía Mễ Hòa, ánh mắt có hơi nhạt nhòa. Mễ Hòa thầm nghĩ, mấy ngày không gặp, hình như anh Freddy hơi thay đổi thì phải?
Mễ Hòa nói: “Anh Freddy, anh đang ở đâu thế?”
Freddy nói: “Ở hành tinh Kanpas cách tinh cầu Alex một triệu năm mươi năm ánh sáng.”
Mễ Hòa cảm thán: “Vậy thì xa thật đấy.”
Freddy hỏi cô: “Em đi học thế nào?”
Mễ Hòa bắt đầu lựa chọn những chuyện thú vị khi đi học để kể cho anh nghe, còn kể trong lớp có một bạn là người Soros, cũng kể cả chuyện Doro cũng tới Đại học liên minh các hành tinh làm giáo viên. Freddy nghe cô vui vẻ kể chuyện, cảm thấy như mình bỗng trở về thế giới ấm áp.
Dần dần có thêm một chút hơi thở cuộc sống.
Cô bé này vẫn khiến người ta cảm thấy ấm lòng như vậy.
Lúc Mễ Hòa nhắc tới những người định hướng trong lớp hình như vừa khinh thường vừa sợ người Soros, Freddy hỏi lại cô: “Bọn họ có làm gì em không?”
Mễ Hòa nói: “Không có gì, em chỉ là một người bình thường mà thôi, mặc dù cũng bị xem thường, nhưng em cũng đâu muốn chơi chung với bọn họ.”
Mễ Hòa thấy trạng thái của anh có vẻ không tốt cho lắm, hỏi anh: “Có phải anh cảm thấy không được khỏe không?” Rồi cô lại dặn dò sức khỏe của anh vừa hồi phục, phải chú ý một chút, đừng mệt nhọc quá.
Freddy nhàn nhạt nói: “Anh đang thử thách một chút cuộc sống khắc nghiệt, muốn trải nghiệm các khung cảnh và cách sống khác nhau.”
Mễ Hòa nói: “Vậy anh có cảm nhận gì?”
Freddy ngẫm nghĩ: “Cảm nhận ư… Có hơi nhàm chán.”
Mễ Hòa đề nghị: “Hành tinh Kanpas không phải là một địa điểm du lịch lý tưởng, em chưa thấy ai đi du lịch ở Kanpas cả,. Hay là anh tới Lapra đi, ở đó có thể tận hưởng gió biển, ăn cá vàng, nhìn màu xanh của bầu trời và đại dương có thể khiến tâm trạng tốt hơn.”
Nghĩ tới bãi cát và cá vàng, Mễ Hòa cảm thán: “Em muốn tới Lapra một lần quá.”
Freddy muốn nói: “Em có muốn, đi cùng nhau không?”
Mễ Hòa xua xua tay: “Em còn đang đi học, hơn nữa, nếu có được nghỉ thì cũng phải về Trái Đất, em không có thời gian tới Lapra. Anh đi chơi đi, chơi vui vẻ một chút.”
Freddy cũng không nói gì cả, Mễ Hòa vẫy tay với anh, nói rằng cô muốn đọc sách, muốn theo kịp chương trình học của người định hướng, vẫn cần dành thêm một chút thời gian.
Bọn họ cứ kết thúc cuộc trò chuyện như vậy.
Freddy ngồi ở trong hang động dưới áp suất gấp năm trăm lần ở Kanpas, xung quanh tối đen như mực. Một lúc sau, những tia sáng lung linh nhiều màu sắc bỗng lóe lên trong bóng tối, sau đó dần chiếu sáng toàn bộ hang động. Anh như đang ngồi bên cạnh một cái hồ, cái hồ ngầm này lấp lánh ánh bạc, những ánh sáng nhiều màu sắc đó đang bơi qua bơi lại trong cái hồ trong dải ngân hà.
Anh nhìn cảnh tượng mộng ảo như vậy, thấp giọng nói: “Nếu cô bé kia tới đây, chắc cũng sẽ rất thích…”