Lúc này, Anitta nói với Mễ Hòa: “Bé nhát gan, dịch dinh dưỡng của tớ đâu?”
Mễ Hòa nhanh chóng đưa mấy gói dịch dinh dưỡng cho cô ấy, sau khi Anitta uống liền hai gói, cô ấy mới xoa miệng, nói một câu: “Mệt chết tớ rồi…”
Nhưng ngay sau đó, sự chú ý của Mễ Hòa không dành cho Anitta nữa, bởi vì giáo viên sắp vào lớp rồi.
Mễ Hòa thật sự cảm thấy khó hiểu với chương trình học của chuyên ngành thuốc dinh dưỡng, cái gì mà toán học thiên văn, nhân giống sinh học vũ trụ, dinh dưỡng hóa học, vừa nhìn đã biết là không nằm trong chuyên ngành thuốc dinh dưỡng, vậy mà còn có cả môn sinh học phân tử. Mễ Hòa cảm thấy chẳng lẽ bọn họ đi học còn phải nghiên cứu xem máu thịt có thể chế biến thành dịch dinh dưỡng để ăn hay không à?
Nghĩ tới môn sinh học phân tử, cô thật sự rất nhớ Doro. Từ sau khi khai giảng, mỗi lần gọi ba chiều với ông ấy, Doro đều có vẻ vô cùng bận rộn, không để ý tới cô lắm. Từ nhỏ tới lớn, chuyện này chưa từng xảy ra…
Mễ Hòa cảm thấy, sau khi lớn lên, cô không chỉ phải đối mặt với rủi ro việc làm mà còn gặp phải nguy cơ hết được yêu chiều, đúng là khó khăn quá đi…
Lúc cô đang miên man suy nghĩ, giáo viên vào lớp.
Người bước vào là một người định hướng, một người định hướng tóc vàng mắt xanh tiêu chuẩn. Giáo viên nhìn quanh một vòng, đang định lên tiếng, Mễ Hòa bỗng phát hiện bục tự động đằng trước từ từ bay lên.
Sau đó cô nghe thấy người định hướng chỉ vào bục giảng rồi nói: “Đây chính là giáo viên môn sinh học phân tử của các em, giáo sư Doro Frankenz Bidamika. Ông ấy chưa bao giờ giảng dạy cho sinh viên đại học, lần này là cơ hội hiếm có, hi vọng các em sẽ trân trọng nó. Nếu sau này các em có thể thi đậu bài thi tiến sĩ của ông ấy thì sẽ rất có triển vọng trong lĩnh vực sinh học phân tử.”
Lúc này Mễ Hòa cũng nhìn về phía Doro đã xuất hiện trước mặt mọi người sau khi bục giảng được nâng lên. Ông ấy vẫn mặc chiếc áo nghiên cứu màu trắng kia, cái đầu to hình bầu dục hơi ngẩng lên, nhìn mọi người rồi chào hỏi: “Xin chào mọi người.”
Sau đó ông ấy cũng nhìn thấy Mễ Hòa, nhưng lại làm như không nhìn thấy Mễ Hòa, như thể không hề quen biết.
Nhưng Mễ Hòa ngồi ở dưới lại suýt chảy nước mắt, vậy mà Doro lại tới đây!
Trong mắt cô lấp lánh ánh nước, Doro đứng trên bục giảng liếc cô một cái, làm ra vẻ thở dài, nói: “Được rồi, mọi người đều đã thoải mái tinh thần, chúng ta bắt đầu học thôi!”
Bởi vì sự xuất hiện của Doro, có rất nhiều người ngồi ở dưới trở nên phấn khích, cảm giác này giống như một nhà văn đoạt giải thưởng Nobel nào đó bỗng xuất hiện trên bục giảng để giảng bài cho bạn vậy, tất cả mọi người đều trở nên phấn khích.
Vào tiết học hôm ấy, tất cả sinh viên đều vô cùng nghiêm túc, kể cả Anitta vừa gấp gáp chạy về từ bên ngoài. Mễ Hòa thấy trên mặt cô ấy còn có vết thương đang rỉ máu, nhưng Anitta lại không thèm quan tâm. Sau đó số máu kia đọng trên bàn, Anitta thờ ơ lấy tay lau mặt, Mễ Hòa thấy vậy, cảm thấy Anitta nghiêm túc học tập thật đấy…
Sau đó Mễ Hòa cũng tập trung tinh thần, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng. Nhưng cách giảng bài của Doro có một đặc điểm là khi ông ấy giảng về một kiến thức nào đó trong giáo trình năm nhất, ông ấy sẽ liên hệ với chương trình tiến sĩ. Mọi người ngồi dưới đều cảm thấy mơ màng, chỉ có Mễ Hòa lớn lên bên cạnh ông ấy từ khi còn nhỏ mới có thể miễn cưỡng hiểu được.
Lúc tan học, một đám người vây quanh Doro, Mễ Hòa cũng không chui vào đó. Đợi tới khi đám người tản ra, sắp đến tiết học tiếp theo, Mễ Hòa cũng chẳng nói chuyện với Doro.
Nhưng hết ngày hôm ấy, cô vẫn vô cùng vui vẻ.
Sau giờ học buổi tối, cô lập tức gửi tin nhắn ba chiều cho Doro, Doro lập tức gửi cho cô một địa chỉ, Mễ Hòa dựa theo địa chỉ này, ngồi lên phi hành khí của trường học thì đến một chung cư của giáo viên. So với tòa nhà ba trăm năm tuổi sắp sụp tới nơi của Mễ Hòa, tòa chung cư của giáo viên trông cao cấp hơn nhiều. Doro còn có căn hộ riêng biệt, hơn nữa còn là một căn hộ tiêu chuẩn của nhân loại, Mễ Hòa còn từng cho rằng cô phải ngồi xổm mới có thể bò vào nhà của Doro cơ đấy.
Vừa bước vào nhà, Mễ Hòa lập tức ôm lấy Doro, nước mắt lưng tròng: “Dodo tuyệt vời nhất!”
Doro dùng cánh tay chuối nhỏ nhắn vỗ vỗ cô: “Bác vốn là giáo sư của Đại học liên minh các hành tinh mà, quay về giảng bài là chuyện hết sức bình thường, không liên quan đến cháu.”
Mễ Hòa cọ cọ vào cái đầu to hình trứng của ông ấy, nói: “Đúng vậy đúng vậy đúng vậy, nhưng nhìn thấy bác, cháu vui lắm!” Nước mắt của cô dính hết lên đầu Doro, Doro nói với cô: “Được rồi, sắp thành niên tới nơi rồi, phải chú ý tới cảm xúc!”
Mễ Hòa ôm lấy Doro ấm áp, cảm thấy ở năm thứ ba trăm theo lịch thiên văn này, cô được tất cả người thân và bạn bè xung quanh yêu thương. Cảm giác này vô cùng chân thật, khiến cô cảm thấy mười tám năm nay mình từ từ lớn lên, cô thật sự vô cùng biết ơn tất cả.