Từ sau bữa tiệc chào đón người mới ngày hôm đó, thái độ của các bạn học trong lớp với Anitta đã có sự thay đổi, đầu tiên là Trác Lam sẽ gật chào hỏi khi nhìn thấy Anitta, kế đó ngay cả Shizuko cũng nhiệt tình với cô ấy hơn hẳn.
Đương nhiên, thái độ của các bạn học với Mễ Hòa vẫn chưa có gì thay đổi cả, dù sao cô cũng chỉ là một người bình thường biết cố gắng học tập mà thôi.
Nhưng Mễ Hòa không để bụng chuyện này, sau khi sửa sang lại trạng thái tâm lý của mình xong, cô cảm thấy việc học tập cũng không đến mức vất vả và mệt mỏi như trước nữa.
Điều làm Mễ Hòa phiền muộn nhất dạo gần đây là da dẻ của mình quá khô, hoặc nói đúng hơn là vừa khô vừa ngứa, cho nên mỗi khi đi học cô đều phải mang theo máy phun sương, thậm chí còn phải lấy một ít mỹ phẩm dưỡng da cao cấp của chị họ Lita, nhưng dù là thế thì làn da của cô vẫn khô vô cùng, đó là lý do lần nào Doro dạy học cũng thấy Mễ Hòa cầm máy phun sương xịt lên mặt, ông ấy không nhịn được nói.
"Sao cháu đi học mà không tập trung gì hết vậy!" Ông ấy đang giảng bài đấy, thế mà Mễ Hòa cứ giơ máy lên mặt xịt xịt, không được bao lâu lại giơ lên xịt tiếp, nếu đây mà là những nghiên cứu sinh tiến sĩ của ông ấy thì ông ấy đã tát họ văng tám mét từ lâu rồi.
Mễ Hòa cũng sầu lắm chứ, cô chỉ vào mặt mình, nói: "Dodo, bác nhìn mặt cháu đi, đây có giống làn da của một thiếu nữ tuổi mười tám yêu kiều như hoa không? Từ lúc tới tinh cầu Alex của bác, da mặt cháu không khác gì mấy bà cụ cả."
Doro nhìn thử, đúng là da mặt của Mễ Hòa đã khô tới mức ửng đỏ lên, thậm chí còn hơi bong tróc da.
Doro nói: "Sao cháu không nói cho bác sớm một chút?"
Mễ Hòa nói: "Bác có xài mỹ phẩm dưỡng da đâu, cháu nói cho bác thì có ích lợi gì?"
Doro nói: "Cháu không nói ra thì sao mà biết bác không có biện pháp?" Dứt lời, ông ấy đưa cho Mễ Hòa một bình nhỏ màu đen, bên trong có một loại kem đặc quánh màu đen tuyền.
Mễ Hòa không nghĩ nhiều, lập tức quệt một ít thoa lên mặt. Thoa xong, cả khuôn mặt cô biến thành màu đen, sau khi cô thoa xong, da mặt hơi ngứa nhẹ nhưng lại rất thoải mái. Mễ Hòa chờ thêm một lát, sau đó lấy giấy lau sạch đi, làn da khô đỏ ban nãy đã khá hơn trông thấy.
Mễ Hòa vui mừng quá đỗi, cảm thấy phát minh này của Doro đúng là đã tạo phúc cho phái nữ ở mọi nơi, đây đúng là mỹ phẩm công nghệ đen mà!
Cô hỏi Doro: "Bác chế tạo thứ này từ cái gì vậy ạ? Sao mà xịn dữ thần thế!"
Doro vừa nhìn báo cáo vừa trả lời: "Vật chất chiết xuất từ tái sinh tế bào của quái vật máu đen."
Mễ Hòa: =_=
Rốt cuộc Dodo "yêu" quái vật máu đen đến mức nào vậy?
Doro nhìn cô với ánh mắt xem thường: "Quái vật máu đen thì sao chứ? Đối với con người các cháu mà nói, năng lực tái sinh của chúng là cả một kho tàng quý giá đấy."
Mễ Hòa chợt nhớ tới con quái vật máu đen đã bị Doro ngược đãi đến mức thoi thóp trong căn cứ Trái Đất, cô thầm nghĩ con quái vật này cũng khổ phết, không chỉ là vật thí nghiệm cung cấp bằng chứng cho luận văn nghiên cứu của Doro mà còn phải cung cấp gen cho thận nhân bản của anh Freddy, bây giờ còn thêm cả "sứ mệnh cao cả" là tái sinh tế bào vì khuôn mặt của cô nữa.
Quái vật máu đen đã cống hiến nhiều như thế, sau này cô phải đối mặt với những kẻ địch đáng sợ trên Tinh Võng như thế nào đây?
Có điều thoa xong mà mặt mũi đen thui như này cũng kỳ, Mễ Hòa hỏi: "Có loại thuốc thoa nào mà trong suốt không ạ?"
Doro lầu bầu: "Sao con người các cháu đòi hỏi nhiều thế? Đây là quái vật máu đen chứ có phải là quái vật máu trắng đâu!"
Doro vươn bàn tay nhỏ muốn lấy lại cái lọ trong tay của Mễ Hòa, cô thấy thế thì vội vàng giấu nó đi.
Doro bảo: "Đòi hỏi đủ thứ, không dùng thì trả lại cho bác."
Mễ Hòa vội vàng lắc đầu nguầy nguậy: "Dùng mà! Cháu dùng mà! Cho dù là quái vật máu đỏ thì cháu cũng xài hết, đẹp mới là quan trọng nhất!"
Doro không buồn nói cô nữa, ông ấy lẩm bẩm: "Con người các cháu phiền phức thật đó."
Buổi tối, sau khi Mễ Hòa làm thức ăn cho Doro xong, ông ấy khoanh tay trước ngực nói với Mễ Hòa: "Cháu đi với bác tới đây một chuyến." Sau đó dẫn cô ra ngoài.
Khu nhà của giáo viên đa phần là từng căn hộ riêng, mỗi căn không chiếm diện tích quá lớn, thường sẽ có hai đến ba tầng. Doro dẫn Mễ Hòa rẽ trái rẽ phải, cuối cùng đi tới một căn nhà chỉ có một tầng, ông ấy và cô chỉ mới đứng ở cửa vài giây thôi là đã có người máy tới mở cửa cho họ.
Mễ Hòa có cảm giác giọng nói của người máy cứ quen quen sao ấy, nhưng trong thời gian ngắn cô không thể nhớ ra được, chờ tới khi người máy dẫn họ xuống tầng hầm, mới vừa đi xuống, Mễ Hòa đã nghe thấy tiếng nước ngay, lúc này cô mới sực nhớ ra, à đúng rồi, giọng nói này là của thầy Ngư dạy môn dinh dưỡng hóa học nè!