Bọn họ nhìn thấy thầy Ngư đang mặc áo cộc tay ngâm mình trong nước, hiện giờ thân thể của anh ấy đã chìm hẳn xuống, chỉ lộ ra một đôi mắt có thể xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trên mặt nước thôi, khi thấy họ tới, anh ấy nói vọng từ dưới nước lên: "Giáo sư Doro đó à, chào ông." Anh ấy vừa nói dứt câu, Mễ Hòa lập tức thấy trong nước nổi lên một chuỗi bong bóng.
Sau đó, thầy Ngư vươn mình lên khỏi mặt nước, bộ dáng đó trông không khác gì một con cá chép châu Á cả...
Thầy Ngư để chiếc vây cá đang lộ ra khỏi chiếc áo của mình lên thành ao, sau đó linh hoạt nhún người nhảy lên ngồi trên mép ao, cái đuôi to của anh ấy lộ ra ngoài, thi thoảng lại khẽ lắc lư.
Bộ dáng vui vẻ hiện giờ của thầy Ngư khác xa so với lúc đi dạy, bởi vì lúc đó anh ấy cần liên tục phun sương giữ ẩm, Mễ Hòa cảm thấy, quả nhiên thầy Ngư không thể sống mà thiếu nước được, một người cá như thầy ấy đến tinh cầu Alex giảng dạy không khác gì việc dùng cả sinh mạng của mình để truyền thụ kiến thức cho mọi người cả!
Thầy Ngư vừa thích thú lắc lắc cái đuôi vừa hỏi Doro: "Giáo sư Doro, ông tới tìm tôi để nghiên cứu về đề án gì sao?"
Doro trả lời: "Không phải, tôi tới tìm cậu để lấy một thứ."
Hai con mắt với đường kính mười centimet trên đỉnh đầu của thầy Ngư chớp liên tục, anh ấy nhìn về phía Mễ Hòa và Doro với ánh mắt khó hiểu.
Doro chỉ vào nước trong ao của anh ấy, nói: "Cho tôi một ít chất lỏng đó của cậu đi." Nói tới đây, ông ấy lại chỉ vào Mễ Hòa đang đứng bên cạnh: "Con bé cần nó để dưỡng ẩm da mặt."
Lúc này Mễ Hòa mới thấy rõ, thì ra thứ chất lỏng trong hồ không phải nước mà là dịch nhầy trong suốt, ban nãy do thầy Ngư tóe nước vui quá cho nên cô không nhận ra.
Thầy Ngư đồng ý cái rụp, còn bảo người máy mang một cái lọ đến rồi rót đầy một lọ cho Mễ Hòa, cô đưa tay nhận lấy, thầm nghĩ sao cái lọ nó lại âm ấm thế này, hơn nữa ngoài thân lọ cũng khá trơn trượt nữa.
Doro và Mễ Hòa cảm ơn thầy Ngư, chờ khi hai người đã đi xa, Mễ Hòa mới hỏi ông ấy: "Đây là gì vậy ạ?"
Doro nói: "Đây là dịch cơ thể của người cá Mulai."
Vừa nghe cái cụm “dịch cơ thể” này, Mễ Hòa cứ có cảm giác, đại khái là, tốt nhất đừng nên tìm hiểu tới cùng làm gì...
Doro nói: "Cháu nói muốn loại nào trong suốt còn gì? Dịch cơ thể của người cá Mulai là chất dưỡng ẩm chống khô da tốt nhất đó, mỹ phẩm nào mà có cho thêm một ít dịch cơ thể của bọn họ thôi là giá cả sẽ bị nâng lên, đắt cực kỳ. Bác thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của con người các cháu, tranh nhau bỏ tiền ra chỉ để mua dịch cơ thể của người ta bôi lên người mình làm chi không biết!"
Buổi tối, sau khi về phòng ngủ, Mễ Hòa hỏi Lita chuyện này, kết quả Lita vừa nghe nói đây là dịch cơ thể của người cá Mulai thì lập tức ở trong video ba chiều hô to lên: "Ngày mai chị sẽ đến tìm em!"
Hôm sau, chị họ tới lấy một nửa lọ dịch cơ thể đi, còn nói: "Sau này em mà rảnh rỗi thì nhớ tới chỗ của giáo sư Doro để “kiếm chác” thêm thứ này nhé, cư xử đúng mực vào!" Cô ấy vỗ vỗ bả vai của Mễ Hòa rồi nói: "Dùng phương pháp mà em đã dùng với ông bà ngoại khi còn nhỏ ấy!"
Mễ Hòa: =_=
Sao nghe cứ sai sai thế nào ấy nhỉ...
Nhưng từ sau khi dùng dịch nhầy trong suốt này xong, mặt Mễ Hòa đúng là có bớt ngứa vì khô hơn thật, cô quyết định sẽ xem đây là dung dịch axit hyaluronic phiên bản siêu cấp ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn, không tìm hiểu tới cùng cũng là một loại hạnh phúc đó. Đến buổi tối thì Mễ Hòa còn thoa thêm kem bôi chiết xuất từ quái vật máu đen do Doro đưa cho, làn da của cô lập tức đẹp lên trông thấy.
Từ sau bữa tiệc chào đón người mới, quá trình học tập của mọi người bắt đầu bước vào quỹ đạo. Sau khi nhận được dịch cơ thể từ thầy Ngư, Mễ Hòa cảm thấy thầy ấy đang dùng cả tính mạng để dạy dỗ mọi người, cho nên về sau mỗi khi mà tới tiết học này là cô học rất chăm chỉ và nghiêm túc.
Nào biết không được mấy ngày, những tiết học của môn hóa - trừ những buổi cần làm thí nghiệm ra - đều đổi thành tiết học thực tế ảo hết, mọi người chỉ cần ngồi ở phòng ngủ là có thể tham gia vào tiết học “online” của thầy Ngư rồi. Thế là mọi người trong thế giới ba chiều nhìn thầy Ngư vừa vui sướng lúc lắc cái đuôi trong nước vừa giảng những công thức hóa học cực kỳ khó.
Từ đó trở đi, mọi người cảm thấy môn dinh dưỡng hóa học này lại càng khó hơn...
Mỗi cuối tuần, Mễ Hòa sẽ tới thư viện học với Mộc Thần và Lita, sau khi được hai học sinh siêu giỏi này chỉ dạy, cô đờ người ôm cặp sách về lại phòng ngủ, nhưng khi vừa lên tới tầng lầu của mình ở, cô chợt nghe có tiếng khóc nỉ non truyền tới.
Tiếng khóc kia vô cùng yếu đuối và đáng thương, Mễ Hòa nghĩ, người duy nhất có dính dáng tới hai chữ yếu đuối ở tầng này chỉ có Bích Đan của phòng số sáu thôi, nhưng sau khi đi quanh một vòng, cô lại phát hiện tiếng khóc này truyền ra từ cái túi đen mà Anitta vứt ở trước cửa.