Mễ Hòa vừa thấy cái túi đen này là nhớ ngay tới chú chim Diệu Âm vô cùng bắt mắt trong bữa tiệc chào đón người mới, cô nhớ rất rõ, trong buổi lễ trưởng thành của Thái tử điện hạ năm đó, Vương tộc đã cho loài chim này hát bài hát ca ngợi Thái tử, lúc ấy Mộc Thần còn giải thích cho cô là loài chim này rất quý và đắt, rất khó kiếm được để nuôi làm thú cưng .
Hơn nữa Anitta đã rất tốn công để bắt chú chim này, thậm chí khi đó trên mặt cô ấy còn chảy máu, nếu đã là chim quý mà khi bắt nó còn tốn sức như thế thì hẳn là cô ấy sẽ chăm sóc nó thật cẩn thận mới đúng chứ.
Nhưng mà khi Mễ Hòa mở cái túi đen ra, đập vào mắt là một chú chim Diệu Âm lông lá rối bù đang dùng cánh ôm lấy mặt khóc thút thít, cô sửng sốt, còn cố ý kéo hai cánh nó ra để xem mình có nhìn lầm hay không.
Cứ thế, một chú chim Diệu Âm đáng thương đang rưng rưng nước mắt, miệng chim đỏ tươi phát ra tiếng chíp chíp yếu ớt lập tức xuất hiện trước mặt cô.
Đôi mắt to của chim Diệu Âm cũng chất chứa cảm xúc giống như mắt của một đứa bé vậy, thấy một con người thoạt nhìn rất hiền lành là Mễ Hòa xuất hiện, trong mắt nó toát ra vẻ mong đợi. Nó kêu lên hai tiếng yếu ớt, tiếng kêu này quả thực khiến người ta cầm lòng không đặng mà.
Mễ Hòa không kiềm được mà dùng tay sờ lông chim trên đầu nó, ai biết vừa chạm vào đã làm rụng mất hai cái lông chim, cô sợ đến mức suýt bay màu, trời ạ, loài chim này đắt lắm đấy!
Chim nhỏ càng đáng thương hơn, nó thấy lông chim xinh đẹp của mình rụng xuống, nước mắt suýt chút đã trào ra khỏi cặp mắt đen bóng, Mễ Hòa nhìn mà đau lòng không thôi.
Cô vội vàng vỗ về nó, tựa như đang dỗ dành một đứa bé vậy: “Đừng sợ, đừng sợ mà, có phải mày đói bụng rồi không? Để tao đi lấy gì đó cho mày ăn nhé!”
Mễ Hòa về phòng lấy một con sâu nước một miệng ra tính cho chim Diệu Âm uống, cô thầm nghĩ thứ này con người còn uống được thì chắc chim cũng thế nhỉ? Hơn nữa ở tinh cầu Alex này, trừ sâu nước một miệng là có thể uống trực tiếp ra thì mấy thứ khác hoàn toàn không thể.
Nhưng rồi cô lại có chút do dự, lỡ như chim Diệu Âm uống xong bị gì thì sao, tới lúc đó cô sẽ có lỗi với Anitta lắm.
Mễ Hòa cầm con sâu nước trong tay, không dám đưa cho chim Diệu Âm, nó thấy thế thì càng kêu thê thảm hơn, lúc này cô mới nhớ tới khi trước Doro có mang đến nửa thùng nước, thế là vội vàng chạy về đổ ra nửa chén nước. Từ sau khi tới tinh cầu Alex, Mễ Hòa cảm thấy mình đã đóng góp rất lớn trong công cuộc bảo vệ môi trường, bởi vì ngay cả lượng nước uống cô cũng chỉ dám tính bằng giọt...
Thấy có nước, chim Diệu Âm lập tức duỗi cổ ra uống, nhưng nó vừa nhúc nhích thì lông cổ lại rớt mất hai cọng, những sợi lông chim đó có màu xanh lấp lánh trông rất đẹp mắt.
Sau khi uống hết nước xong, dường như chim Diệu Âm đã vui vẻ hơn rất nhiều, nó nhìn Mễ Hòa rồi kêu to hai tiếng, tiếng kêu đã có lực hơn ban nãy một chút.
Mễ Hòa về phòng lấy cho nó một ít đậu phộng vụn chưa rang, cô không biết nó có ăn hay không nên thử đặt đậu phộng lên tay, kết quả chim Diệu Âm ăn lấy ăn để, như thể đã nhịn đói nhiều ngày vậy.
Đúng lúc này, Mễ Hòa nghe thấy tiếng cửa sau lưng mở ra, tiếp theo là giọng nói cộc cằn của Anitta truyền tới: “Tao đã bảo mày là đừng có kêu nữa rồi mà, điếc à?”
Nói xong, Anitta mới thấy Mễ Hòa đang ngồi xổm một bên đút cho chim ăn, mà chim Diệu Âm vừa thấy Anitta thì lập tức co rúm người lại, chỉ hận không thể núp sau người của Mễ Hòa. Anitta thấy cô thì cười nhẹ bảo: “Bé nhát gan, thích chim hả?”
Mễ Hòa nói: “Tớ thấy nó kêu tội quá nên mới cho nó ăn thôi, không có tính cướp chim của cậu đâu…”
Anitta khoát tay, thoải mái nói: “Cậu thích nó hả?”
Mễ Hòa trả lời: “Tiếng hát của nó êm tai lắm, lông cũng đẹp nữa, đúng là tớ rất thích, nhưng nói lại là tớ không có trộm chim của cậu đâu à nha.”
Anitta bảo: “Với cái tính nhát gan của cậu thì không có bắt được loài chim này đâu, tớ tặng nó cho cậu đó.”
Mễ Hòa sửng sốt, là sao?
Anitta nói: "Xem ra cậu không chỉ là bé nhát gan mà còn là bé ngốc nghếch nữa à? Tớ nói, tớ tặng con quỷ chim cứ thích kêu suốt ngày này cho cậu đó."
Mễ Hòa: "Ơ? Nhưng loài chim này đắt lắm đấy."
Anitta nói: "Dù có đắt cách mấy thì khi vào trong tay tớ nó cũng sẽ chết thôi, tớ không có thời gian và tâm trạng để hầu hạ nó đâu."
Cô ấy nói tiếp: "Yêu cầu duy nhất của tớ dành cho cậu là, đừng để nó kêu ầm ĩ làm phiền tớ, tớ muốn đi ngủ!" Nói xong thì cô ấy đóng sập cửa lại.
Mễ Hòa nhìn chim Diệu Âm trên mặt đất, nghĩ thầm thôi cũng được, thế là xách cả chim và túi đen về phòng mình. Lúc vào phòng xong, cô mở túi ra xem thử thì phát hiện, bởi vì bị bỏ đói nhiều ngày cho nên nó đã rụng rất nhiều lông, hơn nữa cũng rất gầy yếu.
Mễ Hòa lại lấy thêm một ít đậu phộng vụn và nước cho nó, có lẽ nó cũng biết mình đã tới một nơi an toàn cho nên nhút nhát kêu hai tiếng với Mễ Hòa, cô nghe thấy thì vội che miệng nó lại: "Suỵt, mày kêu nhỏ thôi, tốt nhất là đừng kêu, Anitta mà nghe thấy thì lại nổi giận mất."
Có lẽ là cái tên Anitta này đã làm nó sợ, chim Diệu Âm vừa nghe thấy thì lập tức im lặng ăn đậu phộng.
Mễ Hòa lấy món đậu phộng cay tê trong hành lý ra, sau đó đi tới gõ cửa phòng sát vách.
Anitta bực bội đi ra mở cửa: "Có chuyện gì thế?"
Mễ Hòa đưa món đậu phộng cay tê cho cô ấy: "Tặng cậu nè."
Anitta nhận lấy, sau đó lại đóng sập cửa lần nữa.
Mễ Hòa về phòng, thấy chim Diệu Âm vừa mới ăn uống no nê xong, đang nghiêng đầu nhìn cô, nếu không phải nó đã rụng kha khá lông thì lúc này sẽ càng xinh đẹp hơn.
Cứ thế, sau khi trồng hoa nuôi cá, cô lại bắt đầu cuộc sống nuôi chim của mình.