Giáo viên còn nhìn xung quanh, nói: “Mặc dù đây là đất mới “thu về”, nhưng cũng nằm trong phạm vi của trường chúng ta, em đã vi phạm quy định.” Ông thầy vẫy tay, người máy giúp đỡ đằng sau lập tức vây quanh Anitta.
Giáo viên nói: “Thầy khuyên em đừng chống cự. Nếu chống cự, em sẽ bị đuổi học vì vi phạm nội quy của trường học.”
Anitta nói: “Em có một yêu cầu.”
Mễ Hòa cho rằng cô ấy sẽ nói rằng không liên quan gì đến những người này, để một mình em chịu trách nhiệm là được rồi các thứ.
Kết quả Anitta nói: “Để em ăn no đã, được không?”
Giáo viên tức giận tới mức bật cười: “Đợi tới khi em vào phòng tạm giam, em có thể tha hồ uống dịch dinh dưỡng!” Nói rồi, đám người máy giúp đỡ lập tức tiến lên khóa tay Anitta lại, sau đó cưỡng chế đưa cô ấy đi.
Thầy giáo thấy mấy người Mễ Hòa đang nướng thịt, đi tới bên cạnh họ, Mễ Hòa cảm thấy lo lắng, cho rằng nướng thịt cũng trái với nội quy của trường học, kết quả là giáo viên đi tới rồi nói: “Nướng thêm ít nữa đi, thơm quá, ăn không đủ.” Rồi giáo viên cũng ngồi xuống.
Mễ Hòa lặng lẽ nướng rất nhiều thịt cho giáo viên, sau khi giáo viên ăn no thì khen Mễ Hòa: “Tay nghề của em không tồi đâu!” Còn cổ vũ Mễ Hòa: “Sau này có thể chế biến thành dịch dinh dưỡng, ngon hơn mấy loại dịch dinh dưỡng chức năng kia nhiều!”
Mễ Hòa cũng tỏ vẻ ủng hộ: “Em nhất định sẽ cố gắng học tập!” Rồi cô lại lôi kéo làm thân với giáo viên: “Thầy ơi, em có thể tới phòng tạm giam thăm bạn của em được không ạ?”
Giáo viên nghĩ ngợi rồi nói: “Nể tình thầy đã ăn một bữa thịt của em, đi thôi.”
Thế là Anitta vừa mới vào, Mễ Hòa đã nối bước đi thăm cô ấy. Anitta rất vui khi thấy Mễ Hòa, nhưng điều đầu tiên cô ấy nói với Mễ Hòa lại là: “Ngày mai lúc học lớp học thực hành, cậu quay video ba chiều lại giúp tớ với, tớ không muốn làm trì hoãn tiến độ học tập.”
Mễ Hòa nói thầm: Người Soros cố gắng học hành như thế, liệu có thật sự ổn không…
Sau đó Anitta mới nói: “Đừng quên mang một ít thịt cho tớ nha, chỉ ăn chút dịch dinh dưỡng, tớ không chịu nổi.”
Mễ Hòa nói: “Phần tử bị nhốt không được gọi cơm.”
Anitta nói: “Không cho đi học, còn không cho ăn thịt á? Vậy thì tớ sẽ chết ở chỗ này mất!” Anitta kêu rên: “Tớ phải ở yên trong này bảy ngày đấy, chỉ nghĩ thôi đã thấy chán chết rồi.”
Mễ Hòa nói: “Cậu có thể chơi trò gì đó qua thiết bị đầu cuối.”
Anitta nói: “Sắp thi cuối kỳ tới nơi rồi, cậu không biết à?”
Mễ Hòa: = =
“Không phải vẫn còn hai tháng nữa hay sao?” Thế này mà nói là sắp được à?
Anitta nói: “Nhưng với trình độ của cậu, ít nhất cũng phải ôn tập trước nửa năm mới có thể vượt qua kỳ thi cuối kỳ.”
Mễ Hòa:…
“Thôi được rồi, tớ đi đây, không có chuyện gọi đồ ăn đâu.”
Anitta nói: “Ấy ấy, đừng đi mà, tớ trêu cậu thôi, tớ có thể phụ đạo cho cậu.”
Mễ Hòa nói: “Tớ có anh Thần Thần và chị Lita là hai sinh viên giỏi rồi.”
Anitta nói: “Không phải hai người bọn họ đều tới sa mạc để huấn luyện rồi à?”
Mễ Hòa: “Thôi được rồi.”
Anitta mỉm cười, còn thúc giục cô nhanh chóng quay về học bài, khiến Mễ Hòa cảm thấy sự chênh lệch giữa một người Trái Đất bình thường như cô với người Soros nổi tiếng hung hãn quá lớn, cảm giác khủng hoảng luôn thường trực.
Cô vốn cho rằng thi đậu Đại học rồi sẽ là thiên đường, nhưng hóa ra lại không phải như vậy. Nhưng suy nghĩ lại thì thấy cũng đúng, học sinh cá biệt tốn bao nhiêu sức lực mới thi đậu Đại học Bắc Kinh, kiểu gì cũng phải cố gắng học tập.
Ngày hôm sau, khi Mễ Hòa mang thịt cho Anitta, Anitta đang xem tài liệu học tập trên thiết bị đầu cuối, nếu không phải Mễ Hòa tận mắt nhìn thấy, cô rất khó tin việc một người Soros đam mê học tập như vậy. Rồi cô nghĩ đến xuất thân của Anitta, nếu không cố gắng như vậy, ở một hành tinh xa xôi như thế, sẽ rất khó thi đậu.