Cứ như vậy, cả bảy ngày Mễ Hòa đều mang thịt cho Anitta, đến ngày thứ bảy, Anitta bỗng nói với Mễ Hòa: “Bé Mễ Hòa tốt như thế, sau này tớ cưới cậu nhé?”
Mễ Hòa: “Tớ không kết hôn đâu, sau này tớ muốn lái một chiếc phi thuyền, du hành vũ trụ, mở một tiệm cơm nhỏ, nấu những món ăn ngon cho những người hiểu tớ. Khi muốn yêu đương sẽ nghiêm túc yêu đương, khi nào tớ muốn có con thì đăng ký xin Đế Quốc một đứa là được rồi.”
Mễ Hòa lại bổ sung một câu: “Hơn nữa, số liệu ba chiều của hai bên đều được mở rồi, ai còn muốn kết hôn nữa?”
Anitta không vui: “Không phải là vì tớ là nữ nên cậu mới nói như vậy đấy chứ?”
Mễ Hòa nói: “Chuyện này không liên quan đến giới tính.”
Anitta lại nói: “Cậu chờ đấy, sau này tớ sẽ lắp đồ nghề máy móc rồi cưới cậu!”
Mễ Hòa vốn không xem những lời Anitta nói là sự thật.
Sau khi Anitta ra khỏi phòng tạm giam, cô ấy lập tức dốc sức học tập cùng Mễ Hòa.
Mễ Hòa cũng ngày càng thích nghi với cuộc sống đại học, ngoại trừ việc học, cô thường dành thời gian chơi đùa cùng Anitta, Đào Tử, Dương Âm, thi thoảng còn có Bích Đan, cuộc sống vô cùng vui vẻ.
Thời gian như thoi đưa, chắc mấy chốc đã đến cuối kỳ. Mễ Hòa lại nhận được gói đồ từ Freddy, ngay cả Anitta ở bên cạnh cũng nói: “Lần này là cái gì đấy?”
Mễ Hòa mở ra thì thấy là một nắm lúa mì khô, bên trên có một mảnh giấy: “Ở Thiên hà Magellan. Anh cảm thấy em sẽ thích. Freddy.”
Cô nhìn thấy lúa mì, nhớ đến cây lúa nước mà Mộc Thần trồng khi còn nhỏ, khi đó lúa nước trồng trong chậu hoa còn trổ thành gạo ngũ sắc, sau đó loại gạo ngũ sắc kia suýt nữa khiến cô nguy kịch, nhưng sau đó, cô cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng uyển chuyển hơn nhiều. Bây giờ nhớ lại ký ức tuổi thơ này, cô còn cảm thấy rất thú vị.
Mễ Hòa nhìn nắm lúa mì trong tay, chậu hoa đất trồng sen trắng của cô vẫn đang ở Trái Đất. Nhưng nghĩ lại, nếu dùng đất của sen trắng chữa trị số lúa mì này, sẽ khiến mùi vị của lúa mì trở nên thơm ngon hơn, kết dính hơn, biết đâu cô còn có thể nấu một bát ramen thì sao?
Độ kết dính của các loại lúa mì hiện đang có mặt trên thị trường vũ trụ quá kém, sợi mì vừa được kéo ra đã đứt, không thể kéo sợi được, dùng làm bột mì còn tạm được.
Nghĩ vậy, Mễ Hòa cảm thấy cô muốn trồng lúa mì! Đợi đến lần sau gặp lại anh Freddy, cho anh một bất ngờ! Có lẽ đến lúc đó, cô còn có thể mời anh ăn một bát mì ramen nữa!
Buổi tối, Mễ Hòa liên lạc với trung tá Dương qua hình ảnh ba chiều, bảo ông ấy gửi chậu hoa tuần hoàn kia lại đây cho cô.
Trung tá Dương còn nói: “Cha gửi thêm cho con ít đậu phộng và nước nhé?”
Mễ Hòa cười tủm tỉm: “Cha là người tuyệt vời nhất trên đời!”
Trung tá Dương nói: “Mật Đường mau nghỉ ngơi đi, cha chờ con.”
Mễ Hòa gật đầu thật mạnh, mấy ngày sau, sau khi mấy thứ này được gửi tới, Mễ Hòa nấu một nồi đậu phộng cay trước. Anitta đã mong mỏi món ăn vặt này từ lâu, cô còn chia cho Trác Lam, Shizuko, Bích Đan ở cùng tầng, còn chia cho Đào Tử và Dương Âm một ít.
Đào Tử ăn một miếng, khen ngợi: “Mùi vị đậm đà quá!”
Anitta dặn dò Mễ Hòa như đang bảo vệ đồ ăn: “Chia ít thôi, này, Dương Âm không ăn cay, cậu chia phần của cậu ấy cho tớ là được rồi.”
Rồi cô ấy nói với Mễ Hòa: “Với tay nghề này của bé Mễ Hòa, tớ không cố gắng cưới cậu về nhà thì tớ không yên tâm nổi.”
Mễ Hòa: = =
Đây là lý do vớ vẩn gì vậy?
Anitta lại nói: “Cậu chờ đấy, đợi tới khi tớ có tiền, tớ sẽ đi đổi một cây đồ nghề cơ khí!”
Đào Tử ở bên cạnh khoe khoang: “Người Deutch bọn tớ vẫn vượt trội về chủng tộc nhất, có thể lựa chọn giới tính, bọn tớ mới là giống loài cao cấp.”
Anitta cười nhạo một câu: “Đợi tới tuổi bắt đầu động dục, đến lúc đó cậu lại nói với tớ một câu cậu là giống loài cao cấp nữa đi xem nào?”
Đào Tử mặc kệ Anitta, nói: “Người Soros thật bất lịch sự.”