Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 226 - Chương 226.

Chương 226. - Chương 226. -

Mễ Hòa thấy vậy thì cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nghĩ tới chuyện có một lần cô về nhà, nhìn thấy chim Diệu Âm đang dựa vào chậu hoa tuần hoàn nhìn mầm lúa mì, ngay cả mầm lúa mì đang lớn cũng có thể khơi dậy sự hứng thú của nó, điều này khiến Mễ Hòa cảm thấy vô cùng xót xa, mỗi lần về đến phòng ngủ, cô đều ôm nó thật chặt, khiến nó cảm nhận được trọn vẹn tình yêu của cô.

Bây giờ lúc đi học cô cũng mang nó theo, chim Diệu Âm có thể ở cùng Mễ Hòa nên vô cùng vui vẻ, nhảy nhót trên bàn học của Mễ Hòa, lúc mọi người học bài, nó bay lên trên phòng học, hát bài “Tinh linh của Ngân Hà” của ngôi sao ca nhạc lớn trong vũ trụ là Maxey, một giọng ca uyển chuyển trong trẻo, qua giọng chim của chim Diệu Âm, thật sự vô cùng dễ nghe, hay đến nỗi khiến mọi người như đắm chìm trong tiếng ca đẹp đẽ ấy.

Anitta bày tỏ: “Bài hát này không sôi động bằng bài “Đàn ông đích thực” của tớ, nghe loại nhạc nhẹ nhàng này chỉ khiến người ta cảm thấy buồn ngủ thôi, hiệu suất học tập thấp lắm.”

Mễ Hòa cà khịa cô ấy: “Tớ phải vất vả dùng hai tháng để tẩy não nó, nó mới quên đi bài hát vớ vẩn mà cậu dạy nó hát đấy.”

Sau đó Anitta khẽ mỉm cười, cũng không trả lời Mễ Hòa, cô ấy đứng trong lớp, khẽ nhón chân, bỗng nhảy đến trước mặt chim Diệu Âm khiến nó sợ tới mức xù lông, Anitta nói với nó: “Hát bài “Đàn ông đích thực” cho tao nghe đi!”

Sau đó, hai tháng tẩy não của Mễ Hòa lại uống phí rồi. Ký ức của trẻ con ba, bốn tuổi cũng tốt thật, dưới sự kích thích của Anitta, chim Diệu Âm lại bắt đầu hát bài hát ma quỷ này.

Anitta đắc ý nhìn Mễ Hòa một cái.

Điều này khiến Mễ Hòa giận dữ, cô vừa định trách cô ấy đừng dọa chim thì bị một loạt tiếng bước chân lộn xộn cắt ngang. Anitta nhìn ra ngoài cửa, cửa phòng học bỗng nhiên bị một đám người đẩy ra, một đám người ồn ào tiến vào phòng học.

Chim Diệu Âm sợ tới mức bay đến bên cạnh Mễ Hòa, Mễ Hòa nhìn thấy bọn họ, không phải đây là đám người thuộc câu lạc bộ cận chiến lần trước bị Anitta đánh hay sao? Chẳng nhẽ lại tới để đánh nhau nữa à?

Hiển nhiên Anitta cũng nghĩ như vậy, cô ấy đứng lên, có hơi hứng phấn, ôn tập lâu như vậy, không có trò gì để giải trí, cô ấy đã thấy chán chết rồi, có người dâng tới tận cửa cho cô ấy thư giãn, tốt quá đi! Khớp xương trên người cô ấy kêu răng rắc.

Sau đó, Mễ Hòa thấy đám người hùng hổ tới đây bỗng nói với Anitta: “Bạn học Anitta! Xin cậu hãy giúp câu lạc bộ cận chiến bọn tôi một việc!”

“Việc gì? Nhờ tôi giúp bọn cậu thả lỏng xương cốt à?”

Chủ tịch câu lạc bộ nhanh chóng chạy lên nói nhỏ vài câu vào tai Anitta, vẻ mặt vốn đang hờ hững của Anitta bỗng trở nên hưng phấn. Sau khi Mễ Hòa nghe thấy trong cuộc trò chuyện của bọn họ có nhắc đến từ “đánh nhau”, cô ấy nói: “Đây là chuyện nhỏ, tối nay tôi sẽ tới đúng giờ.”

Sau đó đám người thuộc câu lạc bộ cận chiến kia lui ra ngoài, còn đóng cửa lại.

Buổi tối, mấy người Mễ Hòa học tới khuya, Anitta lại rời đi từ sớm, mọi người đều không hỏi xem cô ấy đi đâu, ngẫm lại là biết ngay, nếu không phải là đánh nhau với đám người ở câu lạc bộ cận chiến thì cũng là hợp tác với câu lạc bộ cận chiến đi đánh người khác, tóm lại, chuyện có thể khiến Anitta hưng phấn như vậy, ngoại trừ đánh nhau, có lẽ, ừm, cũng chỉ có cái kia mà thôi…

Buổi sáng ngày hôm sau, Mễ Hòa nhìn thấy Anitta vui vẻ đi ra ngoài, cùng tới phòng tự học với Mễ Hòa, nhưng khi ra ngoài thì nhìn thấy hai hàng người đang xếp hàng trước cửa phòng ngủ, Mễ Hòa nghĩ tới cảnh tượng nhân viên tiếp khách đứng đón tiếp một lãnh đạo nào đo tới khách sạn vào năm trăm năm trước.

Những người này vừa nhìn thấy Anitta, lập tức bu lại, đồng thanh gọi một tiếng: “Đại ca Anitta!”

Anitta đắc ý liếc qua Mễ Hòa, sau đó vẫy vẫy tay với đám người này, nói: “Sắp thi cuối kỳ rồi, mọi người đều phải cố gắng lên.”

Thế là một đám người định hướng và người bình thường bị một người Soros dạy phải chăm chỉ học tập.

Khắp Đại học liên minh các hành tinh đều có những điều kỳ lạ!

Đợi tới khi đám người kia đi rồi, Anitta còn cười nói với Mễ Hòa: “Thấy chưa, người ủng hộ tớ càng ngày càng nhiều, nhưng tớ sẽ không quên cậu đâu, bé Mễ Hòa à, sau này tớ sẽ cưới cậu!”

Mễ Hòa thầm nói: Sao cậu ấy vẫn nhớ rõ chuyện vớ vẩn này vậy…

Bình Luận (0)
Comment