Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 225 - Chương 225.

Chương 225. - Chương 225. -

Mễ Hòa ở bên cạnh nói: “Thế này đi, đến khi khai giảng học kỳ sau, tớ sẽ mang hai con gà tới nấu cho mọi người ăn, mỗi người bọn cậu mang thêm chút nước để nấu cơm, tớ sẽ mời mọi người ăn cơm gà nổi tiếng!”

Đào Tử lập tức giơ tay tán thành, Dương Âm cũng rất hào hứng, nhưng cậu ấy nhỏ giọng nói: “Nhưng mà trong kỳ nghỉ tớ không có chỗ nào để đi cả, tớ vẫn ở lại trường.”

Mọi người chưa từng nghe Dương Âm nhắc tới hoàn cảnh của mình, thấy cậu ấy nói mình không có chỗ nào để đi, Đào Tử là giống đực, lên tiếng mời cậu ấy về quê nhà của mình, Anitta cũng nói: “Nếu cậu không sợ, có thể cùng tớ tới Soros tham quan, xem như một chuyến du lịch mạo hiểm.”

Mễ Hòa nói: “Chất phóng xạ trên bề mặt Trái Đất vẫn còn rất nghiêm trọng, tớ và cha đều ở trong căn cứ nằm sâu hai nghìn mét dưới lòng đất nên không mời cậu được, nhưng tớ sẽ mang đồ ăn ngon cho cậu.” Cô khẽ mỉm cười, hai má hiện lên lúm đồng tiền, vô cùng ngọt ngào.

Dương Âm bị mọi người làm cho cảm động, hốc mắt có hơi đỏ, trông vô cùng yếu đuối đáng thương, thậm chí Mễ Hòa còn muốn đi lại an ủi cậu ấy, Anitta lại ôm cổ Dương Âm: “Đàn ông con trai, đang yên đang lành mà khóc cái gì? Cậu có phải là con trai không đấy?”

Anitta lại thì thầm một câu: “Hay là cậu tặng miếng thịt kia của cậu cho tớ đi?”

Câu này khiến Dương Âm sợ tới mức dụi dụi mắt, không dám đỏ mắt nữa, khiến Đào Tử nhìn thấy mà cười ha hả, nếp nhăn khắp cơ thể rung rung, cậu ấy nói với Anitta: “Cho dù muốn miếng thịt kia, cậu cũng phải kiếm một cây thật to chứ!”

Mễ Hòa nghe hai người này nói về đề tài không đàng hoàng, Dương Âm nghe thấy mà đỏ bừng mặt, đứng một bên vò đầu bứt tai giải thích: “Tớ, không, ừm… nhỏ…”

Anitta nghe Đào Tử nói xong, còn cảm thấy rất có lý: “Ừm, nếu tớ muốn có một cái thì ít nhất cũng phải dài hai mươi centimet, như thế mới ngạo nghễ.”

Mễ Hòa cảm thấy từ khi Anitta bị giam rồi nói tới việc muốn lắp thêm một cái “trym” máy, cô ấy rất thích nhắc tới đề tài này, lần nào cũng rất nghiêm túc, khiến Mễ Hòa không biết nên nói gì…

Anitta nói tiếp: “Nhưng nghe nói trong số liệu của Nhị Hoàng tử trên ba chiều thể hiện kích thước lớn vậy đấy, bảo sao có thể làm hài lòng toàn bộ phụ nữ trong vũ trụ.”

Đào Tử nói: “Số liệu của Hoàng tử Ditmar không mở cho các chủng tộc phi nhân loại, Vương tộc Otto kỳ thị các chủng tộc, giống loài phi nhân loại!”

Anitta nói: “Cho dù anh ta mở ra thì cậu có thể thật sự dùng được chắc? Kích cỡ không bình thường đâu.”

Đào Tử nói: “Tớ mặc kệ có phù hợp hay không, dù sao chuyện này cũng liên quan tới quyền lời của người Deutch bọn tớ, tớ phải khiếu nại anh ta.”

Mễ Hòa: = =

Làm sao bây giờ, toàn là một đám bạn học kỳ lạ…

Anitta nói: “Khiếu nại có tác dụng chắc?”

Đào Tử: “Không có tác dụng, nhưng ngày nào tớ cũng sẽ gửi thư khiếu nại cho trung tâm quản lý Tinh Võng.”

Mễ Hòa: Cũng không biết là đang nói cái gì nữa…

Mọi người quen biết Dương Âm lâu rồi mới biết từ nhỏ Dương Âm đã bị người nhà bán đi, sau khi hiểu chuyện, cậu ấy còn từng quay về tìm mẹ đẻ, nhưng mẹ đẻ đã có đứa con mới, thế là Dương Âm không còn trở về nữa, cũng không thấy cậu ấy nhắc tới gia đình nhận nuôi cậu ấy.

Mễ Hòa nghĩ tới việc từ nhỏ mình đã được lớn lên trong tình yêu thương nên rất đồng cảm với Dương Âm, “nhóm nhỏ lười biếng” bọn họ vô thức chăm sóc Dương Âm nhiều hơn một chút, ngay cả khi Anitta nói chuyện với cậu ấy cũng nhỏ giọng hơn một chút.

Sau đó, khi mọi người cùng nhau học tập, Mễ Hòa còn mang cả chim Diệu Âm theo, gần đây cô học hành mệt quá, thờ ơ với chim Diệu Âm, ngày nào nó cũng lẻ loi trong phòng ngủ, chơi với sinh vật sống duy nhất trong ký túc xá là sâu nước một miệng. Buổi sáng lúc Mễ Hòa đi ra ngoài thì nó đang ngủ trên đống sâu, buổi tối lúc Mễ Hòa về thì thấy nó cũng đang ngủ trên một đống sâu.

Sau đó Mễ Hòa có tìm kiếm trên Tinh Võng, trên Tinh Võng nói chỉ số thông minh của chim Diệu Âm tương đương với một đứa trẻ ba, bốn tuổi, đồng thời, nó cũng cần nhận được tình yêu thương giống một đứa trẻ ba, bốn tuổi, loài vật này đối xử với chủ nhân giống như mối quan hệ giữa trẻ con và cha mẹ.

Bình Luận (0)
Comment