Anh Freddy nhìn có vẻ rất dịu dàng, nhưng thật ra cách đối nhân xử thế luôn có một khoảng cách nhất định. Cô có thể được anh thật lòng thật dạ quan tâm thì phải biết quý trọng nó.
Giống như Doro vô cùng cưng chiều cô, mọi người xung quanh đối tốt với cô thì cô đều phải biết quý trọng lấy nó.
Mễ Hòa bỏ hành lý vào phòng rồi lập tức chạy tới thăm Doro, thế nhưng ông ấy không có nhà, Mễ Hòa lại tiện đường tới thăm Freddy, nhưng anh cũng không có nhà.
Mễ Hòa cảm thấy: Hai người thầy giáo này còn lười biếng hơn cả sinh viên cơ đấy!
Lúc cô quay về phòng ngủ thì Anitta đã trở lại. Cô ấy vừa thấy Mễ Hòa đã lập tức chỉ vào cái chân máy móc lò xo của mình, hỏi: “Cậu có thấy chân tớ sáng hơn trước không?”
Mễ Hòa: Thứ lỗi cho cô già cả mắt mờ, cô thật sự không nhìn thấy có gì khác biệt.
Anitta lại đưa cho Mễ Hòa một cái túi, cô vừa mở ra thì thấy bên trong là rất nhiều lông chim bói cá, màu xanh của nó vô cùng đẹp mắt. Tuy rằng những cái lông này không được đậm màu như hộp lông mà anh Freddy tặng cô, nhưng chỉ cần một túi này đã đủ thấy Anitta đã bỏ rất nhiều công sức để chuẩn bị.
Mễ Hòa vui mừng nhận lấy món quà, sau đó ôm lấy Anitta một chút, nói lời cảm ơn với cô ấy. Anitta nói: “Thịt tớ ăn, lông để lại cho cậu, tớ cảm thấy cậu sẽ thích mấy thứ này.”
Mễ Hòa lại đưa cho cô ấy một đống trứng gà, nói: “Cậu có thể thử ấp bọn nó, xem thử bọn nó có thích hợp để nuôi trên hành tinh của cậu không?”
Anitta không ngờ rằng mình chỉ thuận miệng nói một câu “Thịt gà rất đắt, rất nhiều tinh cầu bắt đầu nuôi gà để nâng cao kinh tế”, nhưng Mễ Hòa lại ghi nhớ nó khiến cô ấy rất vui vẻ, cảm giác này đại khái chính là cái mà người ta gọi là “được một ai đó để ở trong lòng” nhỉ?
Anitta ôm lấy Mễ Hòa, nói: “Học kỳ này tớ sẽ kiếm tiền, đổi một cây “trym” máy lớn tới lấy cậu. Cậu đừng có bỏ trốn với tên đàn ông lung tung nào đấy!”
Sau đó cô ấy lại cố ý nhấn mạnh câu nói: “Người thầy giáo Collins kia càng không được, hai người cậu thuộc hai thế giới.”
“Hả? Sao lại là người của hai thế giới?”
Anitta nói: “Trực giác, tớ đặc biệt tin vào trực giác của mình.” Cô ấy nghiêm túc nói.
Mễ Hòa nói: “Sẽ không đâu, không có đâu.”
Cô nói thêm: “Tớ vẫn luôn cảm thấy người định hướng và người bình thường là hai giống loài khác nhau mặc dù cả hai đều là con người. Nhưng bọn họ nhìn chúng ta, có lẽ giống như kiểu con người nhìn tinh tinh khổng lồ năm trăm năm trước vậy, cho nên, cậu suy nghĩ quá nhiều rồi.”
Anitta lại nói: “Cậu cứ yên tâm đợi tớ đến cưới cậu là được.”
Mễ Hòa: = =
Lại ăn nói tầm phào cái gì đấy…
Các bạn học cũng lục tục quay lại trường học, Mễ Hòa nhanh chóng chia đậu phộng cay tê và dưa hấu mật ong cho bạn bè mỗi người một ít. Học chung một học kỳ, ấn tượng của Trác Lam với Mễ Hòa cũng tốt hơn nhiều, lúc cô ta nhận được quà của Mễ Hòa thì khách khí nói cảm ơn, sau đó còn đưa cho Mễ Hòa một hộp kẹo phát sáng cô ta mang từ Mars về coi như đáp lễ nữa.
Mễ Hòa cảm thấy rất vui vẻ, kẹo không phải thứ gì mắc, nhưng khi nhận được món quà đáp lễ của Trác Lam, cô cảm thấy bản thân được tôn trong.
Bởi vì Mễ Hòa còn mang theo mấy con gà sống, nên lập tức triệu tập “Nhóm nhỏ lười biếng đủ chủng tộc” lại, nhanh chóng giết hai con gà.
Bốn người tìm một chỗ tương đối yên tĩnh ở khu vực “đổ đất”, Mễ Hòa cằn nhằn Anitta: “Cậu không thể tìm chỗ nào tốt hơn hả? Sao lần nào cũng ở chỗ này thế? Trong lòng tớ có bóng ma đấy.”
Anitta chẳng thèm để ý nói: “Chỗ này lại chẳng có mùi gì cả, mấy thứ này đều đã được xử lý mùi và chất độc rồi, cậu cứ coi nó như đất đai bình thường là được, dù sao thì đất của bản thân cũng là thế này mà.”
Mễ Hòa nói: “Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta chuẩn bị ăn thôi nào.”