Nỗi buồn của Mộc Thần không kéo dài được bao lâu, bởi vì anh ta còn phải làm việc, đã có người gọi anh ta đi thay ca, Mộc Thần tiếc nuối ôm chặt Mễ Hòa, thầm nghĩ bây giờ không phải là thời điểm tốt để thổ lộ, đợi đến khi anh ta trở lại Alex, anh ta sẽ gặp mặt trực tiếp Mễ Hòa để nói cho rõ ràng.
Mễ Hòa còn an ủi anh ta: “Vì anh mà thím phải trả giá nhiều như vậy, anh hãy nghĩ đến những kỳ vọng của thím ấy dành cho anh, cho dù đã ly hôn, thím ấy vẫn là mẹ của anh, anh xem em đi, mẹ em chỉ là đối tượng quyên trứng để tạo ra em thôi mà còn đối xử với em tốt như vậy, em còn lớn lên mạnh khỏe, người gặp người thích, anh còn lo lắng cái gì chứ?”
Mộc Thần nói: “Anh đâu có tài năng làm nũng từ nhỏ đến lớn tốt như em?”
Mễ Hòa nói với anh ta: “Em ngửi thấy mùi ghen tị đấy nhé.”
Mộc Thần vỗ đầu cô, còn nói: “Sau này nếu gặp phải chuyện thế này, đừng hùa với bọn họ giấu giếm anh, vừa rồi suýt chút nữa anh đã mất bình tĩnh trước mặt người ngoài rồi.”
Mễ Hòa nói: “Anh sẽ không mất bình tĩnh đâu.” Cô nói tiếp: “Bởi vì từ nhỏ tới lớn anh đều có thể kiềm chế rất tốt, vậy nên những người khác đều cho rằng anh là một người định hướng có tính cách dịu dàng hiếm có.”
Mộc Thần nói: “Anh vốn đã dịu dàng rồi, nếu không thì làm sao mà anh dạy kèm cho em được? Nếu đổi lại là người định hướng khác thì ai mà chịu nổi em chứ?”
Mễ Hòa nghĩ ngợi, nói: “Đúng vậy, anh dịu dàng lắm, nếu anh không trợn mắt nhìn em thì sẽ dịu dàng hơn.”
Mộc Thần bị cô chọc cười, anh ta tỏ vẻ đã hết cách với cô, rồi lại dặn dò cô: “Anh và chị họ Lita của em đều không có ở đó, em ở một mình, phải tự chăm sóc bản thân cho tốt đấy.”
Mễ Hòa vẫn chưa nói cho anh ta biết chuyện Freddy và Doro đều ở Đại học liên minh các hành tinh, nhưng thấy Mộc Thần bận rộn như vậy, cô cũng không nói nhiều nữa mà gật gật đầu, kết thúc truyền tin ba chiều với Mộc Thần.
Mễ Hòa nhìn về phía Freddy vẫn đang đứng đợi ở một bên, giải thích: “Tâm trạng của anh Thần Thần không tốt lắm nên trò chuyện với em một lúc.”
Freddy đi đến bên cạnh Mễ Hòa, bỗng nhiên đưa tay xoa đầu cô, Mễ Hòa ngẩng đầu nhìn Freddy, anh nói: “Bởi vì em rất tốt, vậy nên từ nhỏ tới lớn, cho dù em là người định hướng hay là người bình thường, mọi người đều càng ngày càng yêu quý em hơn.”
Mễ Hòa cảm thấy chắc hẳn anh Freddy đã nghe thấy lời của anh Thần Thần nói nên mới nói như vậy, anh dịu dàng thật đấy, mặc dù vừa rồi anh Thần Thần chỉ đang nói đùa, nhưng anh Freddy vẫn bảo vệ cô, Mễ Hòa cảm thấy thật ấm lòng.
Freddy lại nói: “Em còn nhớ khi chúng ta cùng nhau đến Lapra không?”
“Vâng, em vẫn nhớ rõ.”
Freddy nói: “Em thật sự cho rằng thuyền buôn đột ngột chuyển hướng đi tới Lapra à? Chỉ vì em nói cá vàng Lapra ăn rất ngon hả?”
Mễ Hòa nghe vậy, lại nghĩ tới chuyện khi còn nhỏ, cô đã quên rất nhiều chi tiết khi ấy nhưng cô vẫn còn nhớ rõ khi ở trên phi thuyền, bọn họ đã uống chất gây ảo giác tới mức ngớ người, sau đó cô cũng đã quên mất việc bọn họ tới Lapra bằng cách nào, cô chỉ nhớ rằng chơi ở Lapra rất vui.
Khoảng thời gian hạnh phúc và thơ mộng ấy là một trong những ký ức tuổi thơ quý giá của cô.
Hóa ra đây là lòng tốt của anh Freddy.
Trái tim Mễ Hòa bỗng như được ngâm trong dòng nước ấm, vừa nóng vừa mềm, hóa ra, cho dù là một người bình thường, cô vẫn luôn được mọi người cẩn thận che chở, chỉ là cô vẫn luôn không hề hay biết.
Mễ Hòa không khỏi muốn ôm Freddy một cái, nhưng nhớ tới sự thật mình đã sắp thành niên, cuối cùng cô chỉ cọ cọ vào cánh tay của Freddy.
Freddy lại nói: “Anh nhắc lại chuyện quá khứ với em chỉ là vì muốn nói với em rằng, mặc kệ em là người bình thường hay là người định hướng, chỉ cần đó là em, có rất nhiều chuyện, anh sẽ không làm với người khác, nhưng lại có thể dễ dàng làm với em, bởi vì em có thể bày tỏ sự thiện chí của mình với người khác trước, khiến người ta vô thức muốn đối xử tốt với em.”