Mễ Hòa vốn còn tính hôm sau sẽ ra bãi đất nướng thịt, không ngờ rằng buổi tối lại có bão cát.
Phòng ngủ của Mễ Hòa bị gió thổi lắc lư qua lại, ngay cả khi cô đang nằm trong khoang ngủ đông cũng có thể cảm nhận được sự rung động đó. Cô nhớ lại trước kia chị họ Lita có nói, nếu ở từ tầng một trăm năm mươi trở lên thì dưới lầu tằng hắng một cái, sàn nhà của phòng bên trên cũng sẽ rung lên. Hôm nay, trong hoàn cảnh bão cát như thế này, người ở từ tầng một trăm năm mươi trở lên sẽ cảm thấy thế nào cơ chứ…
Cửa sổ bị gió cát đánh vào, nó rung lên lộc cộc, chim Diệu Âm hơi sợ hãi dùng cái cánh ôm lấy đầu, co người lại thành một khối, lông tơ trên bụng run rẩy, Mễ Hòa nhìn nó như thế thì thật sự muốn bật cười.
Sau đó cô ôm lấy nó cùng vào khoang ngủ đông. Chim Diệu Âm dán người lên người cô, gương mặt nhỏ gối lên khuỷu tay Mễ Hòa, kêu lên mấy tiếng “chíp chíp” vui vẻ. Mễ Hòa xoa xoa đầu nó, nó còn dùng cái miệng chim cọ cọ lên mặt cô.
Thân mình nóng hầm hập của chim Diệu Âm khiến Mễ Hòa cảm giác như đang ôm một đứa nhỏ, có đôi khi cô sẽ quên mất sự thật rằng nó là một con chim.
Tiếng gió ngoài cửa quá lớn nên Mễ Hòa không ngủ được, cô miên man suy nghĩ, nếu sau này cô có con, có phải đứa nhỏ cũng sẽ đáng yêu như chim Diệu Âm không? Nhỏ bé mềm mại, vô cùng ỷ lại vào cô, suy nghĩ một chút thôi nhưng Mễ Hòa lại có chút chờ mong.
Lúc này, thiết bị đầu cuối của cô kêu lên, tiếp theo đó, hình ảnh ba chiều của Freddy bắn ra. Anh thấy cô ôm lấy con chim rồi cuộn cả người lại thì hỏi: “Em sợ hả?”
Có lẽ vì trời quá tối, gió cát bên ngoài cửa sổ quá nặng nề, Mễ Hòa cảm thấy giọng nói của anh Freddy càng thêm trầm thấp và mê hoặc, cô hơi sợ hãi nói: “Em hơi sợ một chút, em sợ tòa nhà bị gió thổi đổ mất.”
Freddy bị cô chọc cho bật cười, anh nói: “Anh đi đón em nhé?”
Làm sao Mễ Hòa lại để Freddy ra ngoài dưới trời bão cát như thế này chứ, như vậy quá nguy hiểm! Cô nhanh chóng lắc đầu nói: “Anh cứ bên em thế này là được rồi!” Sau đó cô gửi yêu cầu ba chiều song phương với anh, sau khi Freddy nhấn xác nhận, hình ảnh ba chiều của anh cũng vào nằm trong khoang ngủ đông với cô.
Mễ Hòa cảm thấy tất cả thiết bị của anh Freddy nhất định là bản nâng cấp, bởi vì cảm xúc, thậm chí ngay cả độ ấm của anh cũng tốt hơn so với sản phẩm đời đầu tiên mà cô đang dùng rất nhiều.
Hai người lớn cộng thêm một con chim ú chen chúc trong khoang ngủ đông, Mễ Hòa cuộn cả người lại mới có chỗ cho Freddy hơi nằm nghiêng người bên cạnh cô.
Freddy nằm nghiêng người, kéo Mễ Hòa vào trong lòng anh. Cô cảm thấy thiết bị ba chiều bản nâng cấp này quá đỉnh rồi, cô thậm chí có thể cảm nhận được độ ấm trên người anh Freddy. Mễ Hòa nói chuyện phiếm với anh: “Anh nói xem sau này nếu thiết bị ba chiều có thể được nâng cấp lên nữa thì có phải nghe luôn được cả tiếng tim đập không? Vậy chẳng phải không khác gì gặp được người thật sao?”
Freddy nói: “Bắt chước tiếng tim đập… Không phải là không có khả năng này.”
Bây giờ anh rất cảm ơn là vì thiết bị này không mô phỏng tiếng tim đập.
Bởi vì lúc này Mễ Hòa giống như mèo con dịu ngoan, mềm mại rúc vào trong lòng anh.
Cho dù đây chỉ là hình ảnh ba chiều, cảm xúc và độ ấm không mãnh liệt như thực tế, nhưng trong lòng anh đặc biệt cảm thấy bình yên. Nếu như còn có thể ngửi được mùi hương trên người cô thì càng tốt hơn nữa…
Freddy nói: “Thật ra nhịp tim không quan trọng, nếu có thể ngửi được mùi hương thì chắc chắn là tốt hơn.”
Mễ Hòa nghĩ nghĩ rồi nói: “Đúng vậy, nếu có thêm mùi hương thì rất thần kỳ đó. Tới lúc đó ngày nào em cũng sẽ cho anh Luke ngửi thấy mùi đồ ăn em làm, chọc cho anh ấy nổi cáu.” Cô tưởng tượng ra cảnh đó thì lập tức không nhịn được cười.
Sau đó cô lẩm bẩm nói: “Em phải mua một cái hộp giữ nhiệt đóng băng, rồi làm một hộp cơm chiên xào nước tương gửi cho anh ấy, cho anh ấy một niềm vui bất ngờ.”
Freddy xoa xoa đầu cô, cô gái nhỏ này luôn ấm áp như thế, khiến người ta quyến luyến, không cách nào buông bỏ được.