Mễ Hòa đứng từ xa nhìn cảnh này, không hề tiến lên quấy rầy bọn họ.
Đàn chị với vóc người thon thả nép vào bên người của anh Freddy, cảnh tượng này trông khá là đẹp đôi.
Mễ Hòa không nhìn nữa, Anitta ở bên cạnh cũng thấy cảnh này, cô ấy nói: "Khó trách lúc trước người anh này của cậu từ chối nhiều cô gái như thế, thì ra là đang chờ người cao cấp như hoa khôi của học viện."
Anitta dùng ánh mắt phân chia giống cái và giống đực để đánh giá đàn chị: "Nếu là giống cái, tớ cảm thấy ngoài trừ xinh đẹp ra thì cô ấy cũng khiến người ta có cảm giác vô cùng thoải mái."
"Còn nếu là giống đực, tớ cảm thấy kiểu người như cô ấy rất dễ làm giống đực nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ." Một lát sau, cô ấy lại bổ sung: "Ngực cũng lớn nữa, không thua gì cậu. Có điều hàng của người ta là hàng vĩnh cửu, còn hàng của cậu là hàng có thời hạn."
Anitta hỏi Mễ Hòa một cách tiếc nuối: "Cậu không chịu cho tớ sờ thật hả? Trước đây ai là người nói muốn làm bạn tốt với tớ, nói thích tớ đâu?! "
Mễ Hòa tức giận đến mức bật cười, cô nói: "Phắn đi! Tự sờ của cậu ấy!"
Anitta buồn bực nói: "Tớ tính đúng công thức cho nên không nở ngực, chỉ có cơ đùi là săn chắc hơn thôi, trời ạ, tớ vô cùng hy vọng có một ngày mình tính sai, nếu mọc ra được một chú “trym” thì có phải tốt hơn không."
Mễ Hòa không thèm để ý tới cô ấy, cứ để người này tự ảo tưởng ra một thế giới mà mình có “trym” đi.
Mễ Hòa chợt nhớ tới những cuộc đối thoại của mình và Freddy, anh Freddy có nói là anh ấy thích những cô gái có “đặc trưng phái nữ” rõ ràng, thì ra ý anh ấy là như thế này.
Theo lý thì nếu anh mình tìm được bạn gái thì cô phải vui vẻ mới đúng, nhưng vì sao trong lòng cô lại có chút khó chịu thế này?
Cô không dám để bản thân nghĩ nhiều.
Anh trai tìm được bạn gái là chuyện tốt mà!
"Tối nay chúng ta ăn thịt nướng đi! Gọi bọn Đào Tử và Dương Âm cùng đi luôn!"
Anitta vui sướng hoan hô một tiếng: "Tớ đi săn ngay đây!" Sau đó hưng phấn chạy vọt đi.
Buổi tối khi ăn thịt nướng cùng các bạn, Đào Tử còn lấy mấy lọ chất gây ảo giác tới, nghiêm túc nói: "Không phải do tớ muốn uống chất gây ảo giác đâu nhé, tớ chỉ muốn học công thức của nó thôi, đây cũng là một loại thuốc dinh dưỡng mà, chúng ta đều là những học sinh chăm chỉ hiếu học, đúng chứ!"
Dương Âm cũng cầm một lọ chất gây ảo giác lên, cậu ấy có cảm giác hưng phấn như trẻ vị thành niên lén uống rượu vậy, cho nên cũng gật đầu nói: "Đúng thế, đều vì mục đích học tập cả thôi."
Cũng may đây là chất gây ảo giác vị “cười ha ha”, cho nên sau khi mọi người uống xong thì đều không nhịn được nở nụ cười, Mễ Hòa cũng vừa nướng thịt vừa cười.
Cứ như thế này là tốt nhất.
Qua mấy ngày, bởi vì lần trước đa số các bạn học trong lớp đều thất bại trong thí nghiệm chế thuốc dinh dưỡng tăng cơ, cho nên bây giờ cả lớp phải làm thí nghiệm lại, cũng vì thế nên hormone tuyến vú của Moschops tám chân đã rơi vào tình trạng cung không đủ cầu.
Anitta thấy vậy thì bắt đầu đi săn Moschops tám chân sau đó bán cho bạn học, thậm chí còn mở thêm dịch vụ kích thích để Moschops tám chân hứng tình, bảo đảm cho mỗi bạn học đều có đủ lượng hormone tuyến vú mà mình cần, cho nên việc làm ăn cũng không tệ lắm, về sau các bạn học đều mua ở chỗ của cô ấy.
Mễ Hòa cảm thấy mục đích chính của các bạn học không phải là con Moschops tám chân mà là vì cái dịch vụ “kích thích để Moschops tám chân hứng tình” kia của Anitta, bởi vì người bình thường rất khó thò tay vào đó...
Doro đã về, Mễ Hòa vừa thấy thì lập tức ôm chầm lấy ông ấy: "Doro, cháu nhớ bác nhiều lắm đó."
Doro dùng bàn tay nhỏ như quả chuối tiêu vỗ về cô: "Sao bác nghe thầy Ngư mắng vốn là cháu không học hành nghiêm túc thế hử, cháu tính sai công thức đúng không?"
Mễ Hòa - người có vòng ngực từ cup D đã thu nhỏ thành cup C - cúi đầu, ủ rũ nói: "Chỉ là sơ suất thôi mà ạ..."
Doro bắt đầu quở trách cô, bảo là thuốc dinh dưỡng rất quan trọng, cô phải thật cẩn thận và nghiêm túc hơn mới được, nhưng ông ấy nói cả buổi mà vẫn không thấy Mễ Hòa ừ hử tiếng nào.
Nghe được giọng nói của Doro, Mễ Hòa có cảm giác rất an toàn, như là bé con tủi thân gặp được cha mẹ vậy, cho nên trước khi Doro lại mắng tiếp, cô đột ngột ôm chầm lấy ông ấy.
Doro khựng lại, ông ấy không nói nữa, ngược lại còn hỏi: "Cháu sao thế? Chẳng lẽ lúc bác không ở đây cháu gặp chuyện gì tủi thân hả?"
Mễ Hòa đáp: "Không có đâu ạ, cháu chỉ nhớ bác thôi."
Đôi mắt tròn tròn của Doro hơi nheo lại: "Nhóc con này thật là, sắp trưởng thành rồi mà còn thích làm nũng thế không biết." Tuy nói thế nhưng động tác tay của ông ấy cũng dịu dàng hơn, giống như đang an ủi cô vậy.