Tối hôm đó sau khi xem xong phim kinh dị và trở về nơi ở, lúc bước xuống phi hành khí, Mễ Hòa cảm thấy chân mình như muốn nhũn ra. Bộ phim hôm nay làm cô rợn hết cả tóc gáy, nếu không phải vì thấy Freddy xem quá chăm chú thì cô đã chạy khỏi đó từ tám đời rồi.
Mễ Hòa thật sự không thể hiểu nổi sao người ở thời đại này lại thích xem thứ đáng sợ như thế, phim ảnh gì mà thật tới mức làm người ta sợ muốn bay màu vậy trời.
Freddy cầm tay cô, nói: "Cảm ơn em đã làm bạn với anh suốt cả ngày hôm nay."
Mễ Hòa hỏi: "Vậy anh đã vui vẻ hơn chưa?"
Freddy trả lời: "Ừm, khá hơn nhiều rồi."
Mễ Hòa nói: "Xem ra sự hy sinh của em không phải là vô ích nhỉ?"
Freddy nghe xong thì không nhịn được phì cười, sau đó sờ đầu cô.
Mễ Hòa nói lời tạm biệt với Freddy, nhưng anh vẫn nắm chặt tay cô không buông, Mễ Hòa thấy thế thì ngẩng đầu nhìn anh.
Freddy lại gọi tên cô lần nữa: "Mễ Hòa nè."
"Sao ạ?"
Freddy nói: "Anh ôm em được không?"
Anh vừa dứt lời, Mễ Hòa đã giang tay ôm lấy anh, nhưng không bao lâu sau, bản thân cô đã bị bao phủ trong lòng ngực rộng lớn của Freddy.
Mùi hương đầy vẻ nam tính của Freddy làm Mễ Hòa có hơi thẹn thùng, cô cảm thấy hình như trái tim mình đã đập nhanh hơn mấy nhịp.
Mễ Hòa buồn rầu nghĩ: Thôi rồi, anh trai mà có sức hấp dẫn lớn như thế này thì người làm em gái như cô chắc khó kiếm được người yêu ưng ý lắm đây!
Freddy ôm chặt Mễ Hòa, sau khi xác nhận thân thể mình thật sự rất khao khát cô, anh nhẹ giọng nói: "Tạm biệt."
Lúc ấy Mễ Hòa cũng không nghĩ nhiều, nhưng sau khi trở về phòng ngủ và nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, nhớ tới hơi thở nóng cháy của Freddy lúc ôm chặt cô trong khoang thực tế ảo tối tăm... khi đó cô đang sợ cho nên không nghĩ nhiều, nhưng giờ ngẫm lại thì tự dưng xấu hổ quá.
Nhất là ban nãy lúc chia tay nhau, anh Freddy còn cố ý ôm cô một cái, liệu có khi nào...
Càng nghĩ tới những chi tiết này, mặt cô lại càng đỏ hơn, thậm chí nhịp tim cũng tăng tốc.
Cô tự nhắc nhở bản thân là mình suy nghĩ nhiều quá, mọi chuyện không phải như thế đâu, anh Freddy thật sự rất ưu tú, thậm chí thuộc dạng giỏi giang hiếm thấy trong số những người định hướng thì sao có thể thích cô được...
Tình cảm mà anh ấy dành cho cô chỉ là tình anh trai em gái bình thường mà thôi.
Cô nhớ rõ lúc trước anh ấy có nói với anh Luke là chỉ xem cô như em gái ruột.
Ừ, đúng vậy, anh ruột đối xử tốt và ôm em ruột thì cũng chỉ là một cách biểu đạt tình cảm gia đình bình thường thôi mà.
Nhưng dù đã nghĩ như thế thì cô vẫn không nhịn được vùi mặt vào trong chăn.
Buổi tối ngày hôm đó, dường như giấc mơ của cô đã được bao phủ trong màu hồng phấn ngọt ngào và ấm áp.
Nhưng mà ngay ngày hôm sau, sự hường phấn này của cô đã bị bóp nát một cách tàn nhẫn.
Bởi vì buổi tối lúc đi ra từ câu lạc bộ cơ giáp, cô nhìn thấy có một đàn chị năm tư trong câu lạc bộ tỏ tình với anh Freddy, đàn chị không chỉ là đóa hoa yêu kiều của câu lạc bộ mà còn là hoa khôi của học viện cơ giáp nữa.
Trong thời buổi mà đa phần người định hướng đều đẹp trai xinh gái như thế này, đàn chị có thể trở thành hoa khôi của học viện thì đương nhiên là gương mặt, khí chất và cả chỉ số thông minh của cô ta đều rất xuất chúng. Đàn chị có vóc người cao gầy, tóc đen mắt đen, khí chất nhã nhặn, bình thường có rất nhiều người theo đuổi cô ta, nhưng đàn chị vẫn luôn giữ mình trong sạch, không hề đồng ý lời tỏ tình của người nào cả.
Người trong câu lạc bộ đoán là chắc đàn chị có người trong lòng cho nên mới không chịu kiếm người yêu, nhưng giờ phút này, đàn chị xinh đẹp ấy lại chủ động tỏ tình với Freddy.
Giọng nói của đàn chị dịu dàng hệt như bản thân của cô ta, nhưng tình cảm chất chứa trong đó lại sâu đậm cực kỳ: “Em thích anh từ rất lâu rồi, từ lúc anh còn học trong Trường quân đội Alex cơ, nhưng khi đó em không dám thổ lộ. Sau này khi anh làm anh hùng Quang Giáp, em chỉ có thể ở thật xa nhìn anh qua thế giới ba chiều, mà đến khi anh làm thầy giáo của em, em cảm thấy nếu em còn không nói ra suy nghĩ trong lòng mình thì em sẽ tiếc nuối cả đời mất. Cho nên Freddy Collins à, em muốn nói với anh rằng, em đã thích anh từ lâu rồi.”
Freddy dùng giọng nói trầm ấm của mình gọi tên của đàn chị: “Em là Shirley Horn đúng không?”
Hiển nhiên đàn chị rất vui khi anh có thể nhớ tên mình, cho nên cô ta dùng ánh mắt đầy mong đợi nhìn anh.
Freddy nói: "Tôi biết rồi."
Sau đó, Mễ Hòa nghe thấy anh nói tiếp: "Hai ta có thể thử xem sao."
Freddy vươn tay về phía đàn chị, mà cô ta thì hạnh phúc tới mức suýt ngất xỉu.