Đêm ấy, sau khi ăn no, chỉ số hạnh phúc của hai người lập tức tăng vọt.
Mễ Hòa tựa vào người Freddy đọc sách, miệng than thở: “Sắp tới cuối kỳ rồi, em phải nỗ lực học tập thôi.” Chỉ là căng da bụng thì trùng da mắt, mới đọc được vài chữ cô đã thấy buồn ngủ rồi.
Freddy nhìn Mễ Hòa đang kề sát người mình, nghĩ thầm: Thế này cũng rất tốt…
Sau đó, khi Freddy đưa Mễ Hòa về phòng ngủ, cô khẽ gọi anh một tiếng: “Anh Freddy.”
Freddy: “Hửm?”
Mễ Hòa nói: “Sau này, nếu anh có bạn gái cũng không thể trọng sắc khinh em gái đâu đó.”
Freddy sờ đầu cô, nói nhỏ: “Không đâu, sau này, sẽ không có nữa.” Nửa câu sau anh nói rất nhỏ nên Mễ Hòa không có nghe thấy, chỉ tưởng là anh đang hứa sau này sẽ không trọng sắc khinh em gái, bèn cười hì hì đáp: “Trước giờ luôn có anh bên cạnh làm bạn, nếu anh đột nhiên biến mất, em sẽ cảm thấy mất mát lắm.”
Freddy bỗng hỏi cô: “Nếu, anh nói nếu nha, lỡ một ngày nào đó anh biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa, em có đau lòng không?”
Mễ Hòa trợn trừng mắt nhìn anh: “Sao anh lại đột ngột biến mất chứ?”
Freddy nói: “Anh nói là nếu, giả thiết thôi.”
Mễ Hòa nghĩ ngợi, đáp: “Em sẽ đau lòng vô cùng luôn á, bởi vì em rất rất thích anh.”
Freddy có cảm giác tiếng tim mình đập như được phóng lớn vậy.
Nhưng Mễ Hòa lại nói tiếp: “Bởi vì anh là anh trai Freddy của em mà, thân hơn cả anh ruột luôn ấy. Đáng lý tên anh phải là Freddy Dương mới đúng, chứ không phải Freddy Collins đâu.”
Freddy cười khổ, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp trước lời nói của Mễ Hòa. Anh trả lời: “Anh vẫn thấy Collins dễ nghe hơn.”
Mễ Hòa hỏi ngược lại: “Nên là anh sẽ không biến mất đâu, đúng không?”
Câu hỏi này của cô khiến Freddy ngỡ ngàng: “Anh sẽ luôn ở bên cạnh, làm bạn với em…” Cho đến khi em tìm được hạnh phúc của riêng mình.
Nghe được câu trả lời khiến mình hài lòng, Mễ Hòa cảm thấy rất vui, ríu rít kể cho anh nghe giấc mơ nhỏ của mình. Tương lai, cô muốn được sống chung với tất cả mọi người, được đi phi thuyền du lịch khắp vũ trụ, rồi mở quán cơm… nói chung là vô cùng hạnh phúc, vui vẻ, lúc nào cũng có người thân và bạn bè ở bên. Có thể thấy cô thật sự rất mong mọi người sẽ luôn ở cạnh bên nhau.
Cùng lúc này, Mễ Hòa nghĩ thầm anh Freddy đã trở lại, cuộc sống của cô lại vui vẻ giống như trước rồi.
Freddy cứ tưởng bản thân có thể yên lặng làm bạn bên cạnh Mễ Hòa cho đến khi cô tìm được hạnh phúc thuộc về mình, dù đó chỉ là đang dối lòng, nhưng anh vẫn tự nhủ thầm như thế.
Nhưng ngay hôm sau, hiện thực đã đâm cho anh một nhát thật đau.
Tối đó, lúc sinh hoạt ký túc xá, Anitta câu lấy cổ Mễ Hòa, hỏi theo lệ thường: “Cậu thật sự không muốn làm bạn gái của tớ thật hả?”
Mễ Hòa không chút do dự trả lời: “Không muốn.”
Anitta nói tiếp: “Kể từ khi tớ sở hữu một thanh kiếm siêu cấp vô địch, trong mềm có cứng, cương lâu cương bền, rất nhiều người đã tỏ tình với tớ, nhưng tớ từ chối hết, vì tớ đang chờ cậu đó.”
Vừa nghe thấy vậy, Freddy đứng bên cạnh tức khắc ngây ra như phỗng, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là: Mới vừa tống một người khiến anh bận đến độ không có thời gian gọi video 3D lên tinh hạm thôi mà, sao giờ đã chui từ đâu chui ra thêm một người Soros có kiếm khác thế này?
Mới có mấy ngày mà con Anitta này đã trang bị kiếm cho mình rồi!! Mặt Freddy tối sầm, thật đúng là vừa tiễn được sói đi thì lại tới một con mãnh hổ, hơn nữa còn là một con mãnh hổ ở ngay sân sau nhà mình!
Mễ Hòa nghe thấy Anitta bảo có người tỏ tình với cô ấy thì vội khuyên bảo: “Nếu cậu gặp được người phù hợp thì đừng từ chối, giữa tớ và cậu không có khả năng đâu.”
Anitta nói: “Nhưng tớ chỉ muốn bảo vệ mình cậu thôi.”
Thế rồi, ngay đêm hôm đó, vì sự cố gắng và thiên phú cực cao ở phương diện điều khiển cơ giáp, Anitta Sauron đã được cho phép tham gia các tiết thực hành điều khiển cơ giáp, dẫn tới đãi ngộ cô ấy nhận được hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với Mễ Hòa. Mà nếu đãi ngộ đã khác nhau, tất nhiên phải tách ra học rồi.