Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà (Dịch Full)

Chương 268 - Chương 268.

Chương 268. - Chương 268. -

Không biết tại sao nhưng Mễ Hòa có thể cảm nhận được người anh Freddy quen thuộc kia đã trở lại với cô, mặc dù nghĩ như vậy thì rất có lỗi với đàn chị, nhưng là một người cuồng anh trai, cô lại thấy rất vui, bởi vì như thế tức là anh Freddy lại có thể ở bên cạnh cô rồi.

Mễ Hòa còn an ủi Freddy: “Anh đừng đau lòng nữa, sau này sẽ gặp được người phù hợp hơn mà.” Dứt lời, cô lại thấy câu an ủi này của mình có hơi lạnh lùng và đơn giản, bèn nói thêm: “Anh tài giỏi như vậy, chắc chắn có rất nhiều cô gái thích anh.”

Đáp lại lời an ủi của cô là ánh mắt đầy phức tạp của Freddy, Mễ Hòa tưởng mình đã đâm trúng vết thương lòng của anh, luống cuống định vớt vát lại, nhưng Freddy lại dời mắt, bảo rằng muốn ra ngoài hút điếu thuốc.

Mễ Hòa khẽ khàng áp sát lại gần anh, hỏi bằng giọng hóng hớt: “Có phải lúc nãy khi nhìn thấy cơ thể đàn chị, quả thận của quái vật máu đen bỗng trở nên kích động không?”

Freddy: …

Anh thật không biết phải trả lời sao với cô nữa.

Lớn từng này tuổi rồi, còn là người xuất sắc nhất trong những kẻ tài giỏi, chỉ số IQ vượt trội hơn vô số người, nhưng chưa lúc nào anh lại cảm thấy mình ngu xuẩn như lúc này, hơn nữa sự ngu dốt đó còn bị Mễ Hòa phát hiện.

Đúng lúc này, Mễ Hòa lại bày ra dáng vẻ thấu hiểu: “Anh đi đi, đi nhanh đi, phát tiết một chút.”

Thật là làm Freddy muốn giải thích cũng không có cơ hội mở miệng, cuối cùng chỉ đành bực bội ra ngoài rít hai điếu thuốc mới có thể ổn định lại cảm xúc.

Suốt hai mươi năm qua, hai chữ “hút thuốc” chưa từng tồn tại trong cuộc sống của anh, nhưng khoảng nửa năm trước, ở tinh cầu Soros, anh được một đứa nhỏ nô lệ nơi ấy biếu cho một điếu, kể từ đó thỉnh thoảng sẽ rít vài hơi.

Khói thuốc màu xanh nhạt bay ra từ kẽ tay, anh ngẫm nghĩ: Mình đúng là ngu hết thuốc chữa, chuyện này vốn là trốn không thoát, dù cô ta chỉ giống Mễ Hòa ở một phương diện nào đó thì cũng không phải Mễ Hòa…

Anh phóng mắt về phía xa thật xa, lặng lẽ nở nụ cười tự giễu. Thật không ngờ có một ngày anh lại gặp được người mà anh dù có làm cách nào cũng không thể chiếm được, thậm chí đã gần ngay trước mắt cũng chẳng thể bắt lấy trong tay.

Đúng lúc này, giọng của Mễ Hòa vọng từ trong nhà ra: “Anh Freddy ơi, mau vào đi ạ, mì xong rồi này!”

Freddy ném tàn thuốc vào thùng rác ủ phân, nghĩ thầm: Kệ, dù không bắt được cũng nhất định phải chôn giấu tình cảm với em ấy trong lòng, không được để lộ ra ngoài, chí ít thì hiện tại họ đang rất vui vẻ mà.

Cuộc đời này ngắn lắm, cứ tận hưởng niềm vui trước mắt cái đã, mà như vậy cũng tốt, con người không cần quá tham lam, không nên mơ ước quá xa vời.

Chỉ cần lặng lẳng bảo vệ cô dưới danh nghĩa một người anh trai, dù tương lai cô yêu người khác, anh…

Nhất định phải thấy cô giành được hạnh phúc thuộc về mình.

Anh “Ừ” một tiếng, sau đó xoay người bước vào phòng.

Mễ Hòa đã nấu mì xong, có điều độ dẻo của loại lúa mạch mà cô dùng không quá cao, vẫn chưa đạt tới trình độ có thể kéo sợi, mới kéo chưa được bao nhiêu đã đứt đôi mất rồi, thế là cô dứt khoát đổi qua làm mì lăn, tức là lăn cục bột thành độ dài vừa đủ, sau đó cho vào nồi nấu chín rồi vớt ra, bỏ vào tô.

Kế tiếp, cô bỏ một chút bột ớt, muối, tiêu, nước tương và tương đậu cay vào tô mì, cuối cùng là rưới một thìa dầu nóng. Khi dầu sôi tiếp xúc với các loại gia vị kia, lập tức phát ra tiếng “xèo xèo” vui tai, đồng thời, hương vị cay nóng cũng lập tức lan tỏa, cả gian bếp tràn ngập mùi ớt thơm lừng, khiến Mễ Hòa thèm đến chảy cả nước miếng.

Vậy là xem như đã hoàn thành xong một tô mì trộn dầu ớt biến thể.

Trước khi ăn, hai người trộn đều tô mì. Khoảnh khắc đầu lưỡi nếm được đũa mì đầu tiên, Mễ Hòa vô cùng xúc động, xém chút nữa đã rơi cả nước mắt. Vào năm thứ ba trăm theo lịch thiên văn, cuối cùng cô cũng ăn được mì sợi dai dai rồi!

Hiển nhiên, Freddy cũng đã bị loại mì này chinh phục, thậm chí còn buông lời tán dương: “Dai hơn hẳn các loại khác.” Nói xong mới vùi đầu ăn lấy ăn để.

Bình Luận (0)
Comment