Giày thủy tinh và chiếc váy phép thuật của cô bé Lọ Lem đã được chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cô hóa thân.
Nhưng Mễ Hòa biết rõ, cho dù là khi cô còn nhỏ hay là bây giờ, cô đều không thể trong một đêm lập tức biến thành cô bé Lọ Lem. Cô có thể thi đậu Đại học liên minh các hành tinh là kết quả của sự nỗ lực của bản thân và sự giúp đỡ của mọi người, chứ không phải là nhờ thiên phú. Cô có được tất cả như bây giờ đã là may mắn rồi, còn về phần cô bé Lọ Lem gì đó, cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hơn nữa, nếu thật sự ngày nào đó có một vị Hoàng tử đột nhiên đứng trước mặt cô, cô cũng không dám ước mơ người đó.
Cho dù Mễ Hòa biết mình sẽ không mặc chiếc váy, nhưng cô vẫn vô cùng kích động, nhịn không được cứ sờ, vuốt ve chiếc váy xinh đẹp đó.
Trước khi đi ngủ, cô thật cẩn thận cất váy đi.
Cô nhận được quà của chị họ Lita, chị ấy tặng cô một khối thiên thạch, còn nói: “Đó là lần đầu tiên chị độc lập hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ thuyền du kích, lúc đó có một viên thiên thạch kẹt vào trong thuyền du kích, đối với chị mà nói, nó tượng trưng cho dũng khí và sự nỗ lực. Chị tặng cho em, hy vọng sẽ luôn đồng hành với em.”
Khối thiên thạch nhỏ này được đặt trong một cái hộp có bộ phận giúp nó nằm lơ lửng bên trong hộp, bên ngoài cục thiên thạch có một ít hoa văn. Món quà quý giá có tính kỷ niệm thế này, Mễ Hòa ngẫm nghĩ một chút liền thấy chị họ thật sự lợi hại.
Có điều bây giờ chị họ và Mộc Thần đều đang học tập trên tinh hạm, vẫn chưa quay về. Không giống như anh Thần Thần ký hợp đồng với tinh hạm, chị họ rất giỏi, cũng được tinh hạm đề nghị ký hợp đồng, nhưng chị ấy từ chối, nói là muốn làm việc mà chị ấy thích, không muốn mãi bị nhốt ở một chỗ.
Mễ Hòa cảm thấy sau khi chị họ Lita lớn thì càng ngày càng có chính kiến riêng, cũng càng ngày càng lợi hại.
Theo sau món quà của chị Lita là quà của anh Thần Thần, cũng là một cái hộp vuông nhỏ. Cô mở hộp ra thì thấy được một viên đá quý hình tròn. Viên đá quý có vẻ ngoài sáng bóng, thậm chí còn tỏa ra ánh sáng bảy màu vô cùng đẹp.
Nhưng loại đá Papanella này, anh Freddy đã từng tặng cô rồi.
Mộc Thần viết trên tấm thiệp chúc mừng: “Ý nghĩa của đá quý Papanella là trân trọng em như yêu thương đôi mắt.”
Mễ Hòa nhìn dòng chữ này thì bỗng nhiên kinh ngạc.
Hóa ra ý nghĩa của đá Papanella là như thế…
Vậy anh Freddy có biết cái này không?
Chắc là anh không biết đâu nhỉ?
Nếu mà biết thì có khi anh sẽ không tặng cô viên đá đó đâu.
Chắc chắn là như thế rồi.
Vậy thì, sao tim cô lại đập nhanh tới như vậy?
Lúc này trong đầu cô hiện ra rất nhiều hình ảnh, có cảnh anh kéo tay cô đi trên Trường Thành dưới đáy biển, có cảnh bọn họ đang ăn cua nướng ở bên bờ biển rồi anh đột nhiên đè cô xuống, còn có cảnh hai người họ cùng nhau xem phim điện ảnh kinh dị trong khoang ba chiều, thậm chí có cả lúc ở nhà anh, buổi sáng sớm mà hai người bọn họ tỉnh giấc cùng nhau…
Anh thật sự tặng cô món quà đó khi không biết gì cả sao?
Cô không thể kiềm chế được bản thân không nên suy nghĩ, cũng không thể suy nghĩ nhiều.
Cô là một “người thường” vô cùng bình thường, có thể đi tới hôm nay là dựa vào nỗ lực và sự giúp đỡ của người khác. Cô không có lý tưởng gì lớn lao, cô chỉ muốn nhàn nhã mở một cái phi thuyền nhỏ, làm những món ngon mà mình thích cho bạn bè ăn cùng, mỗi ngày đều vui vẻ trôi qua, rồi đi xem thế giới thần kỳ ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn này.
Chỉ thế mà thôi.
Cô không muốn yêu đương hoặc kết hôn với bất kỳ người định hướng nào, bởi vì, cô không muốn có một kết thúc buồn bã do sự chênh lệch quá lớn về thân phận giữa hai bên.
Có điều, tiếng tim đập thật lớn cứ vang lên bên tai kia là thế nào đây?
Cô không khống chế được mà mặt đỏ tim đập là thế nào?
Trong đầu cô lại nhớ tới lúc chị khóa trên tỏ tình với Freddy, anh đồng ý với người ta thì cô cảm thấy vô cùng mất mát, nhưng nghĩ tới việc anh từ chối người ta, cô lại vui vẻ lạ thường. Cô nhớ lại dáng vẻ khi anh ôm cô vào lòng, thậm chí, hơi thở và độ ấm của anh đều khiến cô quen thuộc và an tâm…
Trong lúc bất tri bất giác, hai người bọn họ đã thân thiết tới như thế.
Chẳng lẽ cô thật sự không phát hiện ra sao?
Chẳng qua là do cô không muốn thừa nhận mà thôi.
Hốc mắt Mễ Hòa ẩm ướt, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Cô không bao giờ có thể lừa mình dối người được nữa.
Tất cả những việc làm tự lừa dối bản thân này đều không thể tiếp tục làm được nữa.
Anh em gì cơ chứ, chỉ có cô đang tự lừa gạt bản thân mà thôi.