Sau đó Đào Tử còn nói:
“Khi nào sinh nhật cậu, tớ cũng mặc quần áo như thế này rồi khiêu vũ với cậu nhé.”
Mễ Hòa nghe xong, trong lòng cô rất cảm động vì sự nhiệt tình của mọi người, thế nên cô quyết định tổ chức một buổi tụ tập nhỏ để cảm ơn ý tốt của mọi người, món chính chính là con cua kia đem đi nướng.
Sau đó cô lần lượt nhận được quà từ những người khác. Ngoại trừ món quà quái dị của Anitta ra, Dương Âm tặng cô một con ốc biển có thể thổi được, khi thổi được thành tiếng, thanh âm của nó kéo dài miên man đồng thời có thể truyền đi rất xa. Cậu ấy còn nói: “Đây là một nhạc cụ có thể mang tới vận may, người có thể thổi được nó sẽ được thần linh chúc phúc từ khi còn nhỏ.”
Cậu ấy cười nói với Mễ Hòa: “Tiểu Mễ Hòa, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.” Lúc cậu ấy mỉm cười nhìn Mễ Hòa, cô cảm thấy đôi mắt cậu ấy sáng lấp lánh, giống như thủy tinh, vô cùng trong sáng, long lanh và xinh đẹp, thế nên cũng khiến gương mặt bình thường của cậu ấy trở nên tinh xảo hơn nhiều.
Hannah cũng gửi một món quà qua đường bưu điện cho cô. Sau khi cô mở gói quà ra, bên trong đó là một cái hộp tinh xảo, bên trong hộp là một đôi giày cao gót màu đỏ đính đá quý, cho dù nó chỉ lẳng lặng nằm dưới ánh mặt trời thì cũng thấp thoáng phát ra ánh sáng lộng lẫy, vô cùng hoa mỹ và lấp lánh.
Đây là đôi giày đẹp nhất mà Mễ Hòa thấy ở cả hai đời. Trong chớp mắt, khi cô mở hộp ra, đôi giày đẹp tới nỗi Mễ Hòa đã nghĩ tới đôi giày của cô bé Lọ Lem.
Tuy Mễ Hòa không phải cô bé Lọ Lem, nhưng toàn bộ sự chú ý của cô cũng đều bị đôi giày tuyệt đẹp này hấp dẫn.
Trên tờ giấy Hannah viết: “Hy vọng đôi giày xinh đẹp này có thể cùng con đi tới bất kỳ chỗ nào con muốn. Mẹ của con, Hannah.”
Mễ Hòa cầm giày lên tay thưởng thức, thậm chí còn không nỡ đặt nó lên mặt đất để giẫm chân lên.
Vào buổi tối, Mễ Hòa và Hannah gọi video ba chiều cho nhau. Trong không gian ba chiều, Mễ Hòa còn gặp được Taura đáng yêu. Năm nay Taura đã bốn tuổi, cậu bé không còn vẻ bụ bẫm như lúc bé mà bắt đầu lộ rõ những điểm độc đáo về tướng mạo của gia tộc Collins như tai nhọn, đôi mắt màu xám xanh, hơn nữa còn có cả một đầu tóc màu xám bạc, nhìn qua giống như sói con vậy, vô cùng đáng yêu.
Có điều cậu bé nói:
“Chị, em nghe nói chị học cấp ba rồi vẫn còn tính không đúng phạm vi của sóng hấp dẫn, có thật không thế?” Vẻ mặt Mễ Hòa vô cùng đau khổ.
Taura bốn tuổi đã bắt đầu đè ép cô trên phương diện học tập rồi sao?
Mễ Hòa chảy những giọt nước mắt chua xót vì bản thân là người bình thường.
Sau đó Hannah ôm lấy Mễ Hòa, bà ấy nói: “Vào ngày sinh nhật đánh dấu sự trưởng thành của con, mẹ không thể ở bên cạnh con, xin lỗi con.”
Vốn dĩ Mễ Hòa cũng không quá xem trọng việc sinh nhật, cô nhận được món quà lộng lẫy như này từ mẹ mình thì đã vui lắm rồi, cô còn nói: “Ngày nào đó con sẽ trở thành cô gái xinh đẹp để xứng với đôi giày đó.”
Hannah nói: “Trong lòng mẹ, con xứng đáng với tất cả những gì tốt đẹp nhất, trân quý nhất, bởi vì con là báu vật trân quý nhất trên đời.”
Mễ Hòa nghe xong là cọ cọ trong lòng Hannah làm nũng, đã lâu rồi cô không gặp mẹ, cô cũng rất nhớ bà ấy.
Mễ Hòa lại làm nũng một lúc, hai người mới lưu luyến không rời kết thúc video ba chiều.
Mễ Hòa vô cùng thích đôi giày kia, nhưng cô cảm thấy bây giờ không thích hợp để mang đôi giày hoa mỹ như thế. Cô bé Lọ Lem còn có xe ngựa và trang phục hoa lệ, cô chỉ có một đôi giày mà thôi. Hơn nữa, ngày sinh nhật cô chỉ tổ chức tụ tập với một vài người bạn thân để ăn uống thôi, không cần phải ăn mặc xinh đẹp như thế.
Sau đó, vào buổi tối, cô lại nhận được một món quà. Hộp quà này rất lớn, là một cái hộp lớn hình chữ nhật, bên trên có thắt một dải lụa màu hồng phấn, chỉ nhìn đóng gói thôi đã cảm thấy nó rất đắt đỏ.
Tới khi Mễ Hòa mở hộp ra, cô nhịn không được “òa” một tiếng.
Đó là một cái váy cúp ngực màu đỏ có viền ren được làm thủ công, trên váy còn lấp lánh đá tinh huy, loại đá quý này khi còn nhỏ bà ngoại cho cô và chị Lita mỗi người một cái vòng tay, bây giờ cô không còn đeo nó thường xuyên nữa, có điều cô không ngờ đá tinh huy quý giá lại được đính lên váy như này.
Ánh sáng lấp lánh của đá tinh huy càng khiến chiếc váy ren đỏ này thêm lộng lẫy, đẹp đến nỗi cô không thể tìm được từ ngữ nào để hình dung nó.
Ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn này, váy cưới bằng ren được làm thủ công có thể trở thành một món đồ gia truyền, vậy cái váy ren này đắt tới cỡ nào cơ chứ?
Mễ Hòa thật sự không dám tưởng tượng, cô thậm chí còn không biết ai đã tặng món quà quý giá thế này cho mình.
Có điều chiếc váy này và đôi giày tuyệt vời mà Hannah đã tặng cho cô để ở bên cạnh nhau vô cùng hài hòa.