Qua tuổi sinh nhật hai mươi thì đã là người trưởng thành rồi.
Không giống với lễ trưởng thành long trọng của Hoàng tử Friedrich, dân chúng bình thường như bọn họ không tổ chức lễ trưởng thành. Nếu là người định hướng có thân phận thì có thể gia đình sẽ tổ chức một buổi vũ hội nho nhỏ để chúc mừng, nhưng người bình thường giống như Mễ Hòa thì lễ trưởng thành hay sinh nhật đều không có ý nghĩa quá lớn, bản thân cô cũng không cảm thấy việc này có gì quá đặc biệt.
Có một hôm Doro đưa cho cô một quyển sách, ông ấy nói: “Sắp sinh nhật cháu rồi, qua sinh nhật này thì cháu đã trưởng thành, bác tặng cháu một quyển sách trước, là do nhà hiền triết của người Alex bác viết, hy vọng nó sẽ là kim chỉ nam cho con đường tương lai sau này của cháu.” Lúc này cô mới nhớ ra chuyện sắp tới sinh nhật mình rồi.
Mễ Hòa nhận được sách rồi mở ra xem. Bìa bên ngoài được viết bằng tiếng Alex kích cỡ to “Nghiên cứu về nhân tính của chủng tộc con người”, sau đó là tiếng Đế Quốc và tiếng Deutch, trên toàn bộ trang bìa, tất cả ngôn ngữ khác đều không dễ nhìn bằng tiếng Alex.
Vì thế, sinh nhật hai mươi tuổi này, cô nhận được quyển sách người Alex chỉ cô cách làm người sao???
Có điều cô nhớ trước kia mỗi khi sinh nhật hầu như cô đều nhận được món quà là sách các kiểu từ Doro nên cũng lập tức thấy bình thường, may mà không giống như năm lớp mười hai đó. Năm đó Doro tặng cô nguyên một bộ đề ôn thi, hơn nữa còn xem chừng cô phải làm hết toàn bộ đề, thật sự khiến cô muốn khùng luôn.
Cô còn nhận được quà mà Trung tá Dương gửi tới, là một thú bông hình chim có lông xù xù, ôm vào lòng vô cùng thoải mái, Mễ Hòa cũng rất thích nó. Có điều lúc cô không có ở nhà, con chim hình thú bông này đã bị chim Diệu Âm chiếm lấy, buổi tối, lúc cô về thì thấy chim Diệu Âm gối lên con chim kia mà ngủ, có vẻ vô cùng yêu thích.
Sau đó Mễ Hòa mới giật mình nghĩ, thật ra người cha yêu dấu của cô mua món quà này không phải cho cô mà là mua cho chim Diệu Âm đúng không!
Hai ngày sau cô lại nhận được một túi quà lớn của Trung tá Dương, lúc cô mở ra thì thấy một con cua biến dị thật lớn, hơn nữa nó vẫn còn sống!
Anitta nhìn thấy cũng vô cùng kích động, vì hành tinh Soros bọn họ không có biển, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy một con cua lớn như thế. Cô ấy còn định cởi bỏ dây thừng đang buộc con cua ra để xem nó có thật sự đi ngang giống như những video ba chiều cô ấy xem không.
Trung tá Dương nhắn với Mễ Hòa: “Con ăn một bữa tiệc lớn nhé! Cuộc sống phải thật vui vẻ! Hy vọng sau khi Mật Đường trưởng thành rồi cuộc sống vẫn luôn thỏa mãn và vui vẻ.”
Cũng vì thế mà Anitta mới biết Mễ Hòa sắp sinh nhật hai mươi tuổi của cô rồi, cô ấy nghĩ nghĩ rồi nói: “Tớ biết sẽ tặng quà sinh nhật gì cho Mễ Hòa rồi!”
Mấy ngày sau, Mễ Hòa lại nhận được quà sinh nhật từ Anitta, nó lại còn được gói trong một cái hộp, bên ngoài dán một tờ giấy viết mấy chữ: “Từ Anitta thân yêu”. Mễ Hòa còn đang nghĩ có phải cô ấy tặng một bó hoa không, kết quả vừa mở nắp hộp ra thì Mễ Hòa đã ngay lập tức đóng lại một cái bang.
Mễ Hòa tức giận, ném thẳng cái hộp lên người Anitta.
Anitta lại còn chẳng hiểu mô tê gì, cô ấy hỏi: “Cậu không thích nó à?”
Mễ Hòa tức giận nói: “Sao tớ lại thích một cái “trym” hả?”
Anitta mở hộp ra nhìn, vô cùng buồn bực nói: “Cái này giống y như đúc sản phẩm trên người tớ mà, vừa mềm vừa cứng, mạnh mẽ bền bỉ, bảo đảm có thể giúp cậu cao trào, sử dụng vô cùng thuận tiện.” Cô ấy còn nghiêm túc nói: “Tớ cảm thấy tặng nó làm quà mừng trưởng thành hai mươi tuổi của cậu vô cùng hợp lý đấy.”
Anitta nói với Mễ Hòa: “Tớ biết cậu thẹn thùng. Nhưng mà có cái này rồi, cậu có thể tự mình hưởng thụ vào những lúc không có ai mà!”
Anitta còn vô cùng đắc ý nói với Mễ Hòa: “Có phải tớ rất tri kỷ không?”
Mễ Hòa tức giận quát: “Tri kỷ cái đầu quỷ nhà cậu!!!”
Sau khi Anitta bị đuổi ra khỏi cửa thì vô cùng buồn bực nói với Đào Tử: “Sao mà bé Mễ Hòa lại không hiểu tớ vậy chứ?”
Cứ thế mọi người đều biết chuyện sắp sinh nhật tuổi hai mươi của Mễ Hòa, rồi đều sôi nổi tặng cô món quà nhỏ. Đào Tử tặng cô trang phục dân tộc của người Deutch, nghe nói đó là loại trang phục mà người Deutch chỉ sử dụng khi tham gia những sự kiện chính thức.
Theo lời miêu tả của Đào Tử về bộ quần áo này là: “Quần áo đẹp mắt nhất, có cảm giác thời trang nhất Đế Quốc.” Nhưng Mễ Hòa cảm thấy bộ váy liền áo này giống như một chiếc bánh kem bảy màu, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, giống như nếp gấp của người Deutch vậy, căn bản là mặc vào không có thấy eo ót gì cả.