Nếu đã quyết định trồng cây bông, Mễ Hòa định mua hạt giống trước, sau đó lại nhớ ra mình vẫn còn một hộp hạt giống bông do anh Freddy tặng.
Nụ cây bông ở năm thứ trăm năm theo lịch thiên văn lớn bằng đầu bông gòn, sau khi xé lớp bông mỏng bên ngoài sẽ lộ ra phần hạt giống hình bầu dục bên trong. Mễ Hòa lấy ra hơn mười hạt bông để trồng thử, vì đề cao tỷ lệ nảy mầm, cô còn ngâm hạt giống trong nước trước rồi mới cho vào chậu hoa tuần hoàn nhằm giữ ẩm.
Khi biết Mễ Hòa muốn trồng cây bông, Anitta cũng bắt đầu tìm đọc mấy quyển sách trồng trọt thực vật thiên văn với cô, nhưng trọng điểm nghiên cứu của cô ấy lại là cách gieo trồng cây thuốc lá, cô ấy nói: “Trên tinh cầu Soros bọn tớ cũng chẳng trồng được mấy loại cây lương thực gì đó, tốt nhất vẫn nên nghiền ngẫm xem làm thế nào để đề cao sản lượng cây thuốc lá thì hơn, vậy mới phù hợp với tình hình thực tế ở tinh cầu tớ.”
Mễ Hòa thầm nghĩ giờ mà đi nói với người khác có một người Soros đang chăm chỉ học tập như vậy thì chắc không ai tin luôn quá…
Để có thể báo danh tham gia tổ giống cái của cuộc thi đấu cơ giáp, Anitta cố ý gỡ “thanh kiếm” mà cô ấy vẫn lấy làm tự hào xuống, sau khi gỡ còn tỏ vẻ đau khổ, nói: “Tớ cảm thấy giữa háng thật trống vắng…”
Mễ Hòa thật sự không biết phải đáp lời cô ấy thế nào.
Đào Tử lại há miệng cười lớn, vô tư nói: “Cùng lắm thì thi đấu xong cậu lại gắn nó lên là được chứ gì.”
Dương Âm thì nhẹ nhàng khuyên bảo: “Làm con gái cũng tốt mà. Ở thời đại này, giới tính cũng đâu quan trọng tới vậy. Nói chung cậu phải có chính kiến của mình, đừng để bị người khác tác động.”
Anitta im lặng không nói gì, chỉ càng thêm nỗ lực học tập.
Vài hôm sau, Mễ Hòa cầm hạt bông đã mọc mầm gieo xuống đất, sau đó kiên nhẫn chờ chúng nảy mầm.
Chim Diệu Âm từng thấy Mễ Hòa trồng cây một lần, biết hành động này của cô có nghĩa là sắp có một thứ xanh biếc chuẩn bị mọc lên trong chậu hoa trong suốt, thế là nó cũng dán mắt nhìn chằm chằm chậu hoa vẫn còn trống rỗng cùng Mễ Hòa, hai cánh nhỏ khoác lên thân chậu, mỏ liên tục phát ra tiếng “Chíp chíp”, đầu khẽ nghiêng sang một bên như đang tự hỏi. Dáng vẻ đáng yêu này của nó khiến trái tim Mễ Hòa như nhũn ra, vội ôm nó vào lòng xoa nắn cả nửa ngày.
Khi được cô xoa mình, chim Diệu Âm khẽ phát ra âm thanh có vẻ rất vui, nghe thoáng qua thì giống như tiếng cười “ha ha” của con người vậy, nhưng cũng có chút giống tiếng thở gấp khi không thở nổi, nhưng đôi mắt cong cong của nó đã khiến Mễ Hòa nghĩ rằng đây rất có thể là cách chim Diệu Âm biểu đạt sự vui mừng.
Chim Diệu Âm được Mễ Hòa nuôi nấng rất tốt, ngày càng thêm mũm mĩm, hệt như một quả bóng tròn vo. Mỗi lần Trung tá Dương gọi video ba chiều với Mễ Hòa đều phải hỏi thăm nó một phen. Lúc thấy nó tròn như quả bóng, ông ấy hài lòng gật đầu, đồng thời cảm thán một câu: “Sau này chắc chắn Mật Đường sẽ là một người mẹ tốt.”
Mễ Hòa định phản bác rằng: Con không biết con có phải người mẹ tốt không, nhưng bố chắc chắn là một ông ngoại luôn nuông chiều cháu đó…
Chỉ là hiển nhiên Trung tá Dương luôn cho rằng bản thân sẽ trở thành một ông ngoại vô cùng uy nghiêm, vì đến giờ ông ấy vẫn còn nhớ thương chuyện chim Diệu Âm không biết vồ mồi, nên mỗi lần gọi video ba chiều đều sẽ hỏi chim Diệu Âm: “Diệu Diệu, có muốn học vồ mồi nữa không?” Nói đến đây, ông ấy sợ nó không nhớ, còn cố tình bật một đoạn phim chiếu cảnh chim đang vồ mồi cho nó xem, mục đích là để khơi dậy trí nhớ của nó.
Nhìn hình ảnh quen thuộc kia, chim Diệu Âm khẽ nghiêng đầu kêu “chíp chíp”, sau đó Trung tá Dương lập tức nhếch miệng, lao tới ôm lấy hình chiếu ba chiều của nó. Chim Diệu Âm cũng cảm nhận được cái ôm nhẹ nhàng từ hình chiếu ba chiều của bố chủ nhân, thậm chí ông ấy còn vươn tay vuốt ve bộ lông của nó, mang đến cảm giác cực kỳ thoải mái, thế là nó cũng ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn để ông ấy vuốt ve mình.
Thấy cảnh tượng hòa ái thân thiết giữa một người một chim trước mặt, Mễ Hòa bỗng có cảm giác hai người họ đã lạc vào thế giới riêng, cô chỉ là một kẻ dư thừa!
Sao càng lớn lại càng thấy cuộc đời này thật chua xót vậy ta?