Hai người họ cũng tham gia cuộc thi lần này. Sau khi Mộc Thần ký hợp đồng với tinh hạm thì bất ngờ đụng phải trận chiến quy mô lớn giữa quái vật máu đen và Đế Quốc. Trong cuộc chiến đó, anh ta không chỉ lập công mà còn rất được cấp trên xem trọng, nên dù vẫn chưa chính thức tốt nghiệp thì quân hàm cũng đã lên tới bậc Thượng úy. Mục đích anh ta trở về lần này là để lo liệu chuyện tốt nghiệp, nên việc tham gia thi đấu cơ giáp chỉ là trò giải trí lúc rảnh rỗi.
Thế nên hẳn là chị họ Lita – người cũng quay về để chuẩn bị cho chuyện tốt nghiệp, cũng tham gia cuộc thi cơ giáp lần này cho vui thôi.
Nhưng đợi đến lúc gặp được chị họ Lita, Mễ Hòa mới biết Lita không đến để góp vui, mà là đi làm bạn, vì cô Leone mà chị ấy thích cũng tham gia cuộc thi cơ giáp lần này, trích nguyên văn lời Lita thì: “Muốn cùng đổ mồ hôi với Leone trong cùng một sân đấu, cùng tranh tài thi thố với nhau.”
Cô Leone đẹp đến mức khiến Mễ Hòa không dám thở mạnh, cô vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc gặp thoáng qua cô ấy tại đài ngắm cảnh trên phi hành khí ở Mars cách đây mấy năm. Khi đó cô ấy sở hữu vẻ đẹp khiến cô khó lòng quên nổi, vài năm sau, lúc gặp lại người thật, khoảnh khắc cô Leone mỉm cười với Mễ Hòa, Mễ Hòa chợt có cảm giác như đang say, thậm chí đầu óc cũng trở nên trống rỗng, không nghĩ được gì.
Sau năm trăm năm, sức mạnh của cái đẹp vẫn mãnh liệt như vậy.
Trong một khoảnh khắc, Mễ Hòa chợt hiểu thấu suy nghĩ trong lòng chị họ Lita.
Leone còn nói với Mễ Hòa: “Lita từng chia cho chị một ít đậu phộng cay để ăn và nó thật sự rất ngon, em ấy nói là em gái của em ấy tặng cho em ấy. Rất vui được quen biết em, Mễ Hòa.” Dứt lời, cô ấy còn đưa tay ra trước mặt Mễ Hòa.
Mễ Hòa khẽ cầm lấy tay Leone, lòng thấy vừa mừng vừa sợ.
Trời ạ! Cảm giác này giống như là bỗng có một ngày, con gái của thần tượng chợt tới nói với bạn, rất vui được làm quen vậy…
Là một người dân đen bình thường không có gì đặc biệt, Mễ Hòa thật sự cảm thấy vô cùng bất ngờ. Cô cho rằng tính cách của Leone sẽ khá là kiêu căng, tự cao tự đại, không ngờ cô ấy lại khiêm tốn như vậy. Nhưng sau đó, cô lại cảm thấy quả không hổ danh đứa con gái riêng duy nhất được Hoàng đế bệ hạ chấp nhận, đúng là không hề tầm thường, rồi cô lại nhớ tới hoàng tử Friedrich và hoàng tử Ditmar, dường như cả hai cũng rất bình dị và gần gũi.
Lita thấy Leone thân thiết với Mễ Hòa như vậy thì vui mừng lắm, thầm nghĩ rằng hai người mà chị ấy thích nhất có thể hòa hợp được như vậy thì thật sự quá tốt rồi.
Ba người trò chuyện thêm vài câu thì cũng đến lúc Leone và chị họ phải tới khu thi đấu Mars.
Đúng lúc này, Mộc Thần cũng xuất hiện.
Đây là lần đầu tiên Mễ Hòa và Mộc Thần chính thức gặp lại nhau kể từ sau đêm sinh nhật đó.
Mễ Hòa cứ tưởng bầu không khí giữa cả hai sẽ vô cùng xấu hổ, nhưng vì đã rất lâu rồi không được gặp anh Thần Thần, nên cô lập tức không kiềm nổi mà nhoẻn miệng cười tươi rói, sau đó bước về phía trước hét lớn: “Anh Thần Thần!”
Anh Thần Thần nhỏ giọng quở trách: “Lớn già đầu cả rồi mà còn tưởng mình vẫn là cô bé cưỡi gà hai đầu chạy quanh căn cứ hả?”
Anh vỗ nhẹ đầu Mễ Hòa, miệng lại bắt đầu chê bai cô: “Chỉ bằng trình độ này của em mà cũng đòi tham gia cuộc thi đấu cơ giáp sao?”
Mễ Hòa đáp: “Không phải lúc đó anh bảo tham gia câu lạc bộ cơ giáp sẽ rất có ích cho điểm số của em sao?”
Mộc Thần nói: “Lúc đó anh chỉ thuận miệng nói đại thôi, ai ngờ đâu em lại tưởng thật? Với khả năng của em, dù có may mắn vượt qua vòng lại thì tới lúc vào khu vực thi đấu cũng sẽ rớt đài thôi.”
Mễ Hòa nói: “Kệ, dù sao thêm được một điểm cũng là nhiều thêm một phần bảo đảm cho bằng tốt nghiệp của em rồi.”
Mộc Thần không nói lại cô, chỉ có thể chặc lưỡi: “Em đó…” Rồi lại trợn mắt lườm cô một cái: “Không có tiền đồ!”
Nhưng Mễ Hòa lại cảm thấy đó mới là anh Thần Thần quen thuộc của cô!