Ngược lại chim Diệu Âm rất thích những bông hoa như ngôi sao trên trời này, mỗi ngày đều ghé vào thành chậu trong suốt để ngắm hoa, sau đó Mễ Hòa còn hái cho nó một đóa hoa nhỏ.
Trước tiên chim Diệu Âm nghiêng đầu nhìn nhìn bông hoa, sau đó nó dùng miệng ngậm lấy hoa rồi tha về tổ của mình, để bông hoa nhỏ trong cái hộp được dán bằng những cái lông của nó, có vẻ vô cùng quý trọng, cũng khiến Mễ Hòa cảm thấy nó thật đáng yêu, tâm tình cô cũng nhờ đó mà tốt hơn một chút.
Cô xoa xoa đầu nó: “Hát một bài cho tao nghe đi!”
Chim Diệu Âm hiểu ý tứ của “hát một bài” trong lời chủ nhân là gì, nó lập tức nhảy nhót ở trong ổ, bắt đầu hát cho Mễ Hòa nghe. Đó là ca khúc của mấy người tuổi trung niên mà gần đầy Trung tá Dương rất thích nghe, nói về tình yêu tuổi xế chiều của một người đàn ông trung niên cô đơn.
Giai điệu ca khúc này giống như mấy bài hát kiểu “Cảnh tượng đẹp nhất là ánh hoàng hôn…” ở năm trăm năm trước, Mễ Hòa nghe xong thì cảm thán cho gu thưởng thức của cha mình, ở thời đại này, năm mươi tuổi vẫn còn là trai tráng, sao ông ấy lại bắt đầu đi theo hướng người trung niên rồi?
Nhưng mà cô đang thất tình đấy, nghe bài hát về hoàng hôn đỏ của người trung niên nên cô chẳng thấy thương tâm chút nào, cũng không thấy đẹp chút nào…
Ngược lại, cô rất nhớ Trung tá Dương, muốn được ông ấy dùng cái ôm chặt như gấu ôm lấy cô.
Có điều, ông ấy không ở đây.
Nhưng Doro thì có.
Mễ Hòa cố tình chạy tới nhà Doro, cô vừa vào cửa đã xông vào phòng thí nghiệm của ông ấy rồi ôm chặt lấy ông ấy. Mặc dù Doro không hiểu đang có chuyện gì, nhưng cũng vô cùng thích thú, ngoài miệng ông ấy nói mấy lời linh tinh như “Cháu trưởng thành rồi đấy”, nhưng bàn tay nhỏ như chuối tiêu vẫn ôm cô không buông ra.
Bỗng nhiên Mễ Hòa cảm thấy, cho dù cô thất tình, cô cũng biến khéo thành vụng làm Mộc Thần thương tâm. Nhưng mà, cô có thể trong quá trình trưởng thành của bản thân, được gặp gỡ bọn họ đã là một sự may mắn rất lớn.
Tâm trạng thất tình của Mễ Hòa cũng dần tốt hơn, tuy vậy cô vẫn không chủ động liên hệ với Freddy, mà anh cũng không chủ động liên hệ với cô. Nhưng có đôi khi anh gửi một ít đồ ăn vật qua đường bưu điện từ Mars tới, Mễ Hòa nhận được cũng không mở ra mà đưa thẳng cho Anitta, nói cô ấy chia cho mọi người cùng ăn.
Bởi vì Anitta tham gia vòng đấu loại cho nên vô cùng căng thẳng, mỗi ngày đều ở câu lạc bộ cơ giáp tập tới đêm khuya, còn nhờ Mễ Hòa nhờ anh Luke chỉ dạy cô ấy một chút.
Đào Tử còn nói: “Sao cậu căng thẳng thế? Chúng ta mới học cơ giáp của một năm, chắc chắn là không thể nào thắng được mấy người lớp trên đâu.”
Anitta nói: “Tớ không muốn thua, bởi vì anh trai Chiyin của tớ cũng vượt qua được vòng loại, tớ không muốn thua anh ta.”
Mọi người đều biết ít nhiều về tình huống gia đình của Anitta, vì thế không ai nói chuyện. Mỗi lần cô ấy đi thi đấu, mọi người đều đi cùng, biểu đạt sự ủng hộ của mình với cô ấy.
Với thực lực của Anitta, cho dù Mễ Hòa không cố ý nhờ Luke giúp đỡ, anh Luke cũng rất nghiêm khắc với cô ấy. Luke nói với cô: “Phản ứng rất tuyệt vời, cô ấy trời sinh chính là để ăn chén cơm này.” Việc này khiến Anitta rất vui mừng, thậm chí còn khen ngợi Luke có năng lực, vô cùng lợi hại với Mễ Hòa.
Mễ Hòa lại cảm thấy, Anitta là người duy nhất ở bên cạnh cô, mà sau khi nhìn thấy Luke lại không hề nhắc gì tới dung mạo của anh ấy.
Đối với vấn đề này, Anitta trả lời rất đơn giản, cô ấy nói rất hiển nhiên: “Ai mà thèm để ý tới dung mạo của anh ấy chứ, anh ấy cũng không phải người dùng vẻ bề ngoài để kiếm cơm! Anh ấy mạnh như thế, mỗi ngày tớ đều muốn khiêu chiến với anh ấy, muốn một ngày nào đó tới sẽ đánh bại anh ấy. Người giỏi như anh ấy, nếu chỉ để ý tới vẻ ngoài thì đó là vũ nhục đấy.”
Cho nên, thật ra, Anitta cũng là người có suy nghĩ rất thú vị.
Trận đấu sàng lọc của vòng đấu loại cũng tiến hành trong khoang thực tế ảo, chỉ có người vượt qua vòng đấu loại có thể tới thủ đô Mars tham dự thi đấu. Anitta chuẩn bị cho việc gặp gỡ anh trai Chiyin trong cuộc thi thật lâu, nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn không gặp nhau ở vòng đấu loại.
Trong vòng đấu loại Anitta cũng không gặp được người Soros nào, Đào Tử cười nhạo Anitta không sử dụng phương pháp “đe dọa người quen”, bởi vì: “Chiêu này không có tác dụng với người Soros, tất nhiên là tớ không dùng rồi.”
Dương Âm nói: “Cậu có thể dựa vào năng lực bản thân để đánh bại những người Soros đó, vì sao còn muốn dọa bọn họ?”
Anitta nói: “Nhưng mà sau khi dọa bọn họ thì tớ có thể dùng ít sức hơn, một khi đã vậy, ai thèm để ý thủ đoạn có lịch sự hay không cơ chứ?”
Đây cũng là câu trả lời của Anitta.
Trong không khí khẩn trương của đại hội thi đấu cơ giáp, mọi người cũng đồng thời nghênh đón kỳ thi cuối kỳ của khóa học này. Mễ Hòa cũng tạm thời bỏ chuyện Freddy qua một bên, tuy trong lòng cô vẫn còn đau khổ, nhưng việc học vẫn quan trọng hơn, hơn nữa, liều mạng học tập cũng có thể giúp cô dời lực chú ý đi một chút.