Mễ Hòa tức giận và khổ sở, nhưng cô cũng tự nói với mình rằng, tốt xấu gì cô cũng đã dũng cảm nói ra, không có tiếc nuối.
Nghĩ tới đây, cô bỗng nhiên nhớ tới lần trước khi anh Thần Thần bị cô từ chối, lúc này cô mới nhận ra rằng cô có lỗi với anh ta bao nhiêu.
Trước kia, khi cô còn chưa hiểu về tình cảm, cô cảm thấy nếu không nói ra thì mọi người đều có thể giống như trước kia. Nhưng bây giờ, khi cô đã hiểu rõ rồi, cô mới hiểu được, việc không thể nói ra thế này đối với anh ta mà nói, thật sự vô cùng không hề dễ chịu.
Mễ Hòa cảm thấy tuy rằng cô thất tình, nhưng tốt xấu gì cô cũng đã nói rõ ra được, cho dù thế nào cũng đã cho mình một kết quả.
Cô suy nghĩ như thế thì cảm thấy trước kia cô tự cho rằng mình làm như thế là vô cùng thông minh, nhưng thực tế việc đó đã xúc phạm Mộc Thần.
Mễ Hòa tự trách bản thân.
Cô chia sẻ việc này cho Doro, ông ấy nói: “Mộc Thần mạnh mẽ hơn cháu nhiều, từ nhỏ tới lớn đều tài giỏi hơn cháu.”
Mễ Hòa nói: “Nhưng mà cháu cảm thấy chuyện này cháu xử lý không tốt lắm, làm anh ấy bị thương.”
Doro nói: “Cháu đừng cho rằng cậu ấy quá yếu đuối. Hơn nữa, bây giờ mẹ Mộc Thần và Trung tá Dương kết hôn, cậu ấy còn có thể làm gì được bây giờ?”
Mễ Hòa ngẫm nghĩ rồi thở dài một hơi, cô hạ quyết tâm sau này phải đối xử tốt với anh Thần Thần, phải quan tâm anh ta nhiều hơn, còn phải làm nhiều đồ ăn ngon cho anh ta, hy vọng anh ta có thể dần dần tha thứ cho cô.
Nhưng thật ra, với cá tính của Thần Thần, anh ta sẽ không tức giận với cô. Cũng chính là vì như thế nên Mễ Hòa mới cảm thấy rất có lỗi.
Có điều, Mễ Hòa cũng nhận ra rằng, tuy rằng cô cảm thấy áy náy, nhưng cho dù anh ta thật sự nói ra thì cô cũng vẫn sẽ từ chối.
Kỳ nghỉ năm mười sáu tuổi đó, nếu khi đó anh Thần Thần có thể nói với cô rằng: “Em không cần sợ hãi, cái gì mà chênh lệch giữa người định hướng và người bình thường gì gì đó, cứ để anh tới gần em là được.” Khi đó, cô sẽ vui vẻ nhận lời anh chứ?
Đáng tiếc, cho dù là khoa học kỹ thuật tiên tiến của năm thứ ba trăm của lịch thiên văn cũng không thể khiến thời gian quay ngược lại được.
Bọn họ đều không thể quay về như trước kia.
Không chỉ có cô và Mộc Thần, mà cả cô và Freddy cũng đều không thể quay về được nữa.
Cô tự cho rằng bản thân đang suy nghĩ cho mọi người, kết quả vẫn làm hỏng bét hết cả.
Tinh thần cô sa sút vài ngày.
Ngay cả anh Luke cũng nhìn ra, anh ấy còn quan tâm hỏi thăm cô: “Em sao thế, em gái Tiểu Mễ?”
Mễ Hòa nhìn anh Luke, cô cảm thấy vẫn là anh Luke tốt nhất, từ nhỏ tới lớn chẳng hề thay đổi chút nào.
Mễ Hòa nói: “Anh Luke, anh không hiểu sự ưu thương của thiếu nữ đã trưởng thành đâu!” Mễ Hòa thành công khiến Luke tức giận, anh ấy ra sức vò vò đầu tóc cô rồi nói: “Nhóc con như em còn bày đặt ưu thương của thiếu nữ trưởng thành nữa hả? Phì!”
Tuy rằng cô quyết định phải quan tâm anh Mộc Thần nhiều hơn một chút, nhưng Mễ Hòa vẫn không liên hệ với anh ta ngay. Bởi vì bọn họ đều đang trong thời gian chữa lành, cô không muốn nhìn thấy anh Freddy, có lẽ anh Thần Thần cũng không muốn nhìn thấy cô.
Chờ thêm một thời gian nữa, khi bọn họ có thể bình thản đối mặt với nhau, cô lại ra sức làm đồ ăn ngon cho anh ta, đền bù sai lầm của mình.
Cho dù tâm tình Mễ Hòa không tốt, nhưng chẳng ảnh hưởng chút nào tới sự sinh trưởng của nụ hoa bông gòn trong chậu tuần hoàn, thậm chí nụ hoa còn bắt đầu nở bông. Mễ Hòa nhìn sách gieo trồng bông gòn mới biết thật ra bông gòn cũng nở hoa, bông là sản phẩm sau khi nụ bông gòn nở hoa.
Có điều vào năm trăm năm trước, nụ bông gòn to nên khi nở cũng rất to, sợi dài dễ kéo thành sợi bông, quy trình không khó.
Nhưng cây bông gòn biến dị ở năm thứ ba trăm của lịch thiên văn khiến Mễ Hòa thở dài một hơi, bởi vì lúc nó nở hoa, trông giống những ngôi sao li ti trên bầu trời vậy.
Cô đã từng thấy qua cây bông gòn biến dị, sau khi biến dị thì nó chỉ lớn bằng cỡ đầu cây bông ngoáy tai, nhưng cô không nghĩ rằng lúc nó nở hoa cũng nhỏ bé đáng thương như thế, thật sự giống như những ngôi sao trên bầu trời vậy.
Tuy rằng khá đẹp, nhưng như vậy cũng có nghĩa rằng sợi bông kéo được vừa ngắn vừa nhỏ, rất khó để dệt.